CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Liễu Ảnh thực sự không muốn tiếp tục cùng bà Tư Đồ diễn kịch ở đây nữa, mặc kệ bà ta có thân phận gì thì cô cũng không muốn tiếp.

Ngay lúc này, cô chỉ muốn rời khỏi đây để đi tìm hiểu rõ chuyện của năm năm trước, tra xét rõ ràng tất cả những chuyện ngày xưa Tư Đồ Không đã làm với cô.
“Những năm qua, tôi và con trai sống nương tựa vào nhau.

Tôi không hy vọng vì cô mà khiến mẹ con chúng tôi sinh ra hiểu lầm, nảy sinh mâu thuẫn.” Thấy thái độ của Liễu Ảnh, bà Tư Đồ nổi giận là điều chắc chắn.

Tuy chồng bà ta đã mất sớm, nhưng con trai bà ta lại rất có chí hướng.

Con trai tiếp nhận công ty của dòng họ Tư Đồ, vẫn quản lý rất tốt.


Bà ta làm bà Tư Đồ bao năm, dù đi đến đâu cũng được người ta kính trọng, được người ta vây quanh, cho tới tận bây giờ cũng luôn là người khác nịnh nọt, lấy lòng bà ta.

Trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên có người tỏ thái độ thế này với bà ta.
Nhưng lúc này, bà Tư Đồ lại buộc phải kìm nén lửa giận trong lòng, bởi bà ta không thể để cho con trai biết việc mình đã đi tìm Liễu Ảnh.
Bà ta không thể để nảy sinh mâu thuẫn với con trai.

Hiện tại, con trai chính là tất cả của bà ta, là chỗ dựa của bà ta.
Liễu Ảnh hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ngay ý bà Tư Đồ: “Bà muốn tôi đừng nói cho Tư Đồ Không chuyện bà đến tìm tôi.”
Trong lòng Liễu Ảnh cảm thấy có hơi nực cười.

Bà Tư Đồ này đúng là kẻ đạo đức giả.

Bà ta gọi cô tới nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng còn không cho cô kể lại với Tư Đồ Không.
Nếu không muốn cô nói cho anh ta biết thì bà ta có thể nói thẳng, cần gì phải vòng vo đến vậy.
“Quan hệ của tôi và con trai từ trước đến nay rất tốt, tôi không muốn vì cô mà...” Bà Tư Đồ nghe Liễu Ảnh nói trắng ra như vậy thì sắc mặt có hơi khó coi.

Nếu không phải vì con trai mình thì không đời nào có chuyện bà ta sẽ lời ngon tiếng ngọt với Liễu Ảnh như thế này.
“Quan hệ của hai người có tốt hay không liên quan gì đến tôi? Bà Tư Đồ Không cần phải báo cáo cho tôi làm gì.” Liễu Ảnh lại ngắt lời bà Tư Đồ một lần nữa.

Người thích giả tạo đúng là phiền phức, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, vì sao cứ phải vòng vo phức tạp như thế.
Sắc mặt bà Tư Đồ sa sầm xuống thấy rõ, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Tất nhiên, tôi không cần phải nói với cô làm gì.


Cái tôi muốn nói là, cô đừng có kích bác chia rẽ, cố tình phá hoại tình cảm mẹ con chúng tôi.”
“Bà Tư Đồ này, ăn ngay nói thật mà lại là kích bác chia rẽ à?” Liễu Ảnh nhìn bà Tư Đồ rồi nở một nụ cười nhẹ, bà Tư Đồ này cũng nực cười quá rồi đấy.
“Cô...” Mặt bà Tư Đồ biến sắc ngay lập tức: “Ý của cô là cô sẽ nói cho Tư Đồ Không, cố ý phá hỏng mối quan hệ của mẹ con tôi?”
Bà Tư Đồ đương nhiên hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì.

Như vậy có nghĩa là Tư Đồ Không đã thừa nhận thân phận của Liễu Ảnh, đồng thời cũng chứng tỏ Tư Đồ Không rất nghiêm túc với chuyện này.

Anh ta muốn cho Liễu Ảnh danh phận, có lẽ không chỉ là bạn gái mà còn bao gồm cả thân phận mợ chủ nhà Tư Đồ.
Đây là chuyện bà ta tuyệt đối không thể cho phép, tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
“Đừng, bà Tư Đồ tuyệt đối đừng trao danh hiệu người tốt cho tôi.

Đương nhiên, việc bà nhìn nhận tôi như thế nào, nói gì với tôi, tất cả đều không quan trọng, tôi cũng chẳng quan tâm.

Chúng ta còn có huyết hải thâm thù đấy, tôi cũng chẳng cần bà có ấn tượng tốt đẹp gì với tôi.” Liễu Ảnh cũng không có phản ứng quá lớn với việc bà Tư Đồ chửi bới mình, vì cô vốn dĩ cũng không cần nghe được bất cứ lời tốt đẹp gì từ trong miệng bà ta.
“Hừ.” Bà Tư Đồ hậm hực: “Sớm biết cô là loại người thế này thì tôi sẽ không để cô ở bên Tư Đồ Không lâu như vậy.”
“Vậy thì lẽ ra tôi nên để cho bà Tư Đồ thấy rõ bộ mặt thật của mình sớm hơn mới phải.” Liễu Ảnh cười khẩy, giọng nói cũng đã lạnh lùng hơn.

Năm năm qua, cô vẫn luôn muốn rời khỏi Tư Đồ Không.

Dù sao thì bản thỏa thuận kia đối với cô chính là một nỗi nhục nhã.

Vậy nhưng, trong suốt năm năm ấy, cô vẫn cố gắng coi sự sỉ nhục mình phải chịu đựng là một kiểu giao dịch mà đôi bên tình nguyện.

Cô trả giá bằng tuổi thanh xuân và thể xác của mình, còn Tư Đồ Không bỏ tiền tài ra cứu ba cô.
Tuy nhiên, hiện giờ đến lý do duy nhất để cô cố bám trụ cũng không còn nữa.

Dù có thế nào, cô cũng không thể ngờ được chân tướng sự việc lại tàn nhẫn đến thế.
“Đừng nói ra vẻ thanh cao như vậy.

Thật ra trong lòng cô vẫn hy vọng được ở lại bên cạnh Tư Đồ Không phải không.

Nếu không thì hôm qua cô cũng sẽ không chạy đến công ty tìm nó, hơn nữa còn tự xưng là bạn gái của nó.

Đương nhiên, với thân phận, địa vị, tiền tài hay dáng vẻ của Tư Đồ Không thì việc cô không muốn rời đi cũng là lẽ thường thôi.” Bà Tư Đồ tự nhận định câu nói của Liễu Ảnh chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Con trai bà ta ưu tú như vậy, sao Liễu Ảnh lại chịu buông tay chứ.
Liễu Ảnh cũng lười giải thích với bà ta, nếu bà ta đã nghĩ vậy thì cứ tùy bà ta đi.

Cô biết dù mình có giải thích thì bà Tư Đồ cũng sẽ không tin..


Bình luận

Truyện đang đọc