CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1838

“Vậy mẹ đừng can thiệp vào nữa, với lại, mẹ đừng làm tổn thương Liễu Ảnh, con luôn theo sát cô ấy, bảo vệ cô ấy, nếu Liễu Ảnh xảy ra chuyện gì thì con sẽ tính sổ với mẹ đấy.”

Tư Đồ Không lạnh lùng nói. Câu nói này của anh ta rất tàn nhẫn, cũng có chút quá đáng, nhưng anh ta không thể không như vậy. Mẹ anh ta không phải người dễ đổi ý, nếu không để bà ta ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đợi tới khi Liễu Ảnh xảy ra chuyện thì đã muộn rồi.

Tư Đồ Không nói xong tập tức tắt máy. Bà Tư Đồ tức giận đến nỗi suýt chút nữa ném điện thoại đi. Được lắm, còn uy hiếp bà ta, không cho bà ta tiếp cận Liễu Ảnh, cảnh cáo bà ta không được làm tổn thương Liễu Ảnh, ý là bây giờ Liễu Ảnh mà bị thương thì chính là do bà ta làm sao? Nếu Liễu Ảnh đắc tội với người khác thì sao? Chẳng lẽ giờ bà ta phải bảo vệ cả Liễu Ảnh? Mơ đi!

Bà Tư Đồ dựa vào ghế một lúc lâu để bình tĩnh lại mới khiến bản thân bớt giận. Hiện giờ Tư Đồ Không quyết tâm muốn ở bên Liễu Ảnh, vì thế bà ta không nên xuất hiện. Nhưng bà ta không thể gặp Liễu Ảnh thì không còn cách nào nữa chắc?

Bà Tư Đồ nghĩ xong liền gọi đi một cuộc điện thoại, nhẹ nhàng nói mấy câu rồi bảo tài xế đưa về.

Tư Đồ Không vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề biết mẹ anh ta muốn tới đây. Sau khi ngắt điện thoại, nhìn ảnh Liễu Ảnh trên màn hình điện thoại, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Bức ảnh này, Liễu Ảnh đứng ở trước mặt anh ta, hơi nghiêng đầu dựa vào anh ta, cả ánh mắt và khóe miệng đều mang theo ý cười, bầu không khí ấm áp bao trùm xung quanh.

Bức ảnh chụp khi họ vẫn còn ở bên nhau. Anh ta không thích chụp ảnh, Liễu Ảnh cũng không quá thích, hai người không có nhiều ảnh chụp chung, thế nên bức ảnh này lại càng thêm ấm áp.

Từ lâu anh ta đã đặt bức ảnh này làm hình nền, lúc đó cảm thấy là ma xui quỷ khiến, trông chướng mắt nhưng không nỡ đổi. Tình cảm trước đây chưa hiểu rõ, sau này mới dần rõ ràng hơn.

Tư Đồ Không mở bộ sưu tập trong điện thoại ra, bên trong có rất ít ảnh, có vài tấm chụp một mình Liễu Ảnh, có tấm cô cười, có tấm bình tĩnh, nhưng không có tấm nào là nổi giận đùng đùng cả.

Tư Đồ Không rất thích Liễu Ảnh như vậy, nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh mà hờ hững ấy của Liễu Ảnh, anh ta càng cảm thấy chính bản thân mình là người làm mờ đi vẻ tức giận đầy sức sống đó của cô.

Có điều, như vậy cũng tốt, Liễu Ảnh bây giờ đã dần dần khôi phục bản tính của cô, lúc thì dịu dàng, khi thì sắc sảo, không chỉ làm mọi thứ để lấy lòng anh ta nữa. Tư Đồ Không cảm thấy, nghĩ từ một góc độ nào đó thì đây cũng được xem như trong họa có phúc.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Liễu Ảnh. Lúc nãy đã không nhìn thấy người nữa rồi, anh ta nghĩ, chắc bây giờ Liễu Ảnh đang ngồi trên giường hoặc sô pha. Chân cô bị thương, chắc mẹ cô sẽ không để cô mệt mỏi. Có lẽ cô đang rất yên tĩnh, thậm chí còn không có việc gì làm. Vậy thì, liệu Liễu Ảnh có nhớ tới anh ta không?

Không thể không nói, khi yên tĩnh, con người ta luôn nhớ tới rất nhiều chuyện. Lúc này Liễu Ảnh đang ngồi một mình trên giường, sau khi hoảng loạn qua đi, Liễu Ảnh vẫn luôn nhớ tới Tư Đồ Không. Ký ức năm năm hiện lên từng chút một, cũng dần dần nhớ tới những dịu dàng xa xôi đó.

Liễu Ảnh nghĩ, hình như cô điên mất rồi, vẫn còn ôm hy vọng với Tư Đồ Không. Lúc nhớ tới sự dịu dàng của anh ta, cô sẽ không kìm được mà bật cười, cảm thấy ấm áp. Thỉnh thoảng trái tim bất giác siết lại, giống như đang căng thẳng, lại giống như đang đắn đo về độ sâu đậm của tình cảm này.

Liễu Ảnh lấy điện thoại ra, mở nhật ký trò chuyện với Tư Đồ Không, bên trong trống rỗng. Đúng vậy, khi rời đi, cô đã xóa sạch sẽ nhật ký trò chuyện với anh ta rồi, nhưng vì sao lại không xóa Tư Đồ Không.

Hiện giờ Liễu Ảnh không nhớ ra nổi tình cảm khi đó nữa, nhưng khi nhìn thấy nhật ký trống trơn, cô không kìm lòng được mà nhớ lại trước đây họ từng nói gì, hình như luôn là Tư Đồ Không nói nhiều, cô trả lời rất đơn giản, rất ít, sau đó kết thúc không vui vẻ gì.

Lúc đó không để ý, bây giờ mới phát hiện ra, hình như không biết từ khi nào, Tư Đồ Không bắt đầu thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, thỉnh thoảng nói với cô đang đi đâu, làm gì, giống như đang báo cáo vậy. Khi đó, cô cảm thấy anh ta bị thần kinh à, những chuyện này có liên quan gì tới cô, bây giờ nghĩ lại, lẽ nào từ khi đó Tư Đồ Không đã thích cô rồi sao? Đối xử với cô như bạn gái?

Liễu Ảnh nghĩ rồi lại cười tự giễu, cô đang nghĩ cái gì vậy? Lúc trước kiên quyết muốn rời đi, đến giờ lại do dự? Dù giữa họ thật sự có cái gọi là thích thì đã sao? Hiện giờ hai người đã không còn khả năng nữa rồi.

Liễu Ảnh không kìm lòng được mà xoa xoa bụng mình, giờ đây, trong này đã có một đứa bé, là của cô và Tư Đồ Không. Gần đây cô không còn nghĩ tới việc phá bỏ đứa bé nữa. Hôm qua nghe tin đứa bé rất khỏe mạnh, không dễ bị sảy, cô còn rất vui. Thế nên, tâm trạng cô thay đổi, hay là bản thân cô vốn đã mong chờ đứa bé này? Liễu Ảnh bối rối.

Vì hiện giờ, cô đã bắt đầu tin giữa cô và Tư Đồ Không có tình cảm sao? Thế nên mong chờ vào mọi thứ giữa hai người? Trong lòng Liễu Ảnh vô cùng mâu thuẫn. Cô biết không thể như vậy, nhưng không thể nào khống chế được. Điều duy nhất tốt hơn một chút, có lẽ là bây giờ nhớ lại đã không còn khó xử, ngay cả nghĩ thôi cũng cảm thấy nghiệp chướng như trước kia nữa. Lúc này, cô có một tâm lý vô cùng bình tĩnh và thoải mái, giống như, tất cả đều có thể thuận theo tự nhiên.

Đột nhiên, Liễu Ảnh nhớ tới lúc trước, khi cô và Bùi Dật Duy gặp nhau ở khách sạn, Tư Đồ Không đi theo bọn họ tới đó. Lúc đó, Liễu Ảnh cảm thấy Tư Đồ Không đang theo dõi cô, bây giờ trong lòng lại có một suy nghĩ khác, Tư Đồ Không căn bản là đi bắt gian.

Bình luận

Truyện đang đọc