CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1794

An Kỳ thầm đoán, đây có lẽ là chuyện mà anh ta gặp phải, nhưng cô ta nghiêm túc suy nghĩ tới tình huống đó. Nếu như cô ta ở chung một mái nhà với một người đàn ông, sớm chiều bên nhau năm năm, sẽ như thế nào đây.

An Kỳ tưởng tượng ra cảnh tượng đó, chậm rãi nói: “Giả dụ là tôi, có thể sớm chiều ở bên một người năm năm, cho dù là nam hay nữ, nhất định sẽ có tình cảm.” Con người là động vật quần cư, nếu như có thể ở bên cạnh nhau năm năm, không có tình cảm là điều không thể, cho dù là yêu, hay là hận. Nhưng nếu như có thể ở cùng nhau năm năm, sao có thể là hận được? Cho dù có, thì cảm giác yêu cũng sẽ nhiều hơn, rất nhiều.

“Nhưng nếu ngay từ lúc bắt đầu đã bị người đàn ông này tính kế thì sao? Là người đàn ông này tính kế để cô ấy và anh ta ở bên nhau năm năm thì sao?” Tư Đồ Không tiếp tục nói, phải rồi, đây vẫn luôn là điều anh ta kiên định. Quãng thời gian năm năm, không thể không có bất kỳ cảm giác nào được! Anh ta vẫn luôn tin là vậy, cho nên luôn theo đuổi Liễu Ảnh, thế nhưng… chẳng hề có kết quả gì.

An Kỳ sững sờ, có ý gì vậy? Từ lúc bắt đầu, đã là âm mưu sao? Nếu như cuộc gặp gỡ ban đầu đều là sự tính toán, vậy thì…

“Nếu như là cô, cô có thể chấp nhận được không?” Tư Đồ Không hỏi tiếp.

An Kỳ hít sâu một hơi, cô ta không thể liên tưởng chuyện này và người đàn ông trước mặt lại với nhau.

Bây giờ, rõ ràng là người trước mắt muốn cô ta nói về chuyện này với tư cách người ngoài cuộc, một khi mang theo quá nhiều cảm xúc cá nhân, thậm chí là muốn nịnh nọt anh ta, e rằng sẽ khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

“Nếu như là tôi, ngay từ giây phút tôi biết anh ta là người lừa tôi, tôi sẽ không còn tin tưởng người này nữa. Trong tình cảm không có chỗ cho sự nghi ngờ, tình cảm năm năm là thật, tính toán ban đầu cũng là thật. Tôi không thể vứt bỏ tình cảm năm năm, nhưng cũng không thể nào không để ý tới sự tính toán này.

Cho nên, tôi sẽ lựa chọn rời đi. Tôi sẽ không tha thứ cho người đó, chỉ có thể mỗi người tự sống tốt cuộc đời của mình.” An Kỳ lạnh lùng nói, so với tha thứ, thì không tha thứ mới là trân trọng chính mình. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, phức tạp như vậy, trong năm năm này, không thể nào là tình cảm giả dối được.

Thế nhưng… sự lừa gạt đó thực sự tồn tại, giống như một cây kim đâm vào trong tim vậy, làm thế nào cũng không lấy ra được, chỉ có không nghĩ tới không chạm vào, thì nó mới không đi sâu vào bên trong nữa.

Tư Đồ Không nhìn An Kỳ, lựa chọn của người này, không ngờ lại giống y hệt với Liễu Ảnh. Lẽ nào ngay từ khi bắt đầu, người sai đã là anh ta sao? Là một mình anh ta cố chấp kiên trì với tình cảm này, anh ta kiên trì cho rằng tất cả đều có thể bù đắp. Mà sự lạnh nhạt và từ chối của Liễu Ảnh, sự tuyệt tình của Liễu Ảnh trong mắt anh ta, thực ra… đều không sai ư? Người sai, thực ra là anh ta sao?

“Đây là, lựa chọn của cô à? Hay là cô biết điều gì?” Tư Đồ Không nhìn An Kỳ với ánh mắt âm trầm, anh ta không muốn thừa nhận mình đã sai, anh ta cũng không hiểu mình sai ở đâu, không phải những thứ này đều có thể bù đắp được sao? Vì sao trong mắt bọn họ đều nghiêm trọng như vậy?

“Đây là lựa chọn của tôi, là kết quả sau khi tôi suy nghĩ nghiêm túc.” An Kỳ nhìn thẳng vào Tư Đồ Không, cô ta nhìn thấy được sự mê mang thoáng chốc trong đôi mắt anh ta. Cho nên, cô ta hiểu ra ngay rằng đây là chuyện mà bản thân anh ta đã trải qua, thậm chí bây giờ còn chưa hiểu rõ trọng điểm là gì.

“So với tha thứ, so với tiếp tục ở bên nhau, thì thực ra, từ bỏ, mới là tôn trọng đoạn tình cảm này. Tôi chấp nhận giữa chúng tôi có tình cảm, nhưng tôi cũng biết rõ ràng, đoạn tình cảm này không thuần khiết.

Cho nên tôi sẽ rời đi cùng đoạn tình cảm này, giữ nó ở vẻ đẹp ban đầu.” An Kỳ bình tĩnh nói: “Nếu như có thể chấp nhận được cả sự lừa gạt ngay từ lúc ban đầu, vậy thì trong đoạn tình cảm này, rốt cuộc có bao nhiêu điều không chắc chắn? Giống như tình yêu là ích kỷ vậy, tình cảm cũng thế, tình cảm mà tôi bỏ ra, là để nhận được sự đáp lại. Nhưng ngay từ ban đầu đã có sự lừa gạt, vậy thì, tất cả tình cảm sau này, không phải toàn là lừa gạt hay sao? Tôi sẽ nghi ngờ, tôi sẽ suy nghĩ, người từng trải qua thì đều sẽ nghi ngờ. So với nghi ngờ người khác, nghi ngờ bản thân, thì chẳng bằng buông tay từ đây, để lại ấn tượng tốt đẹp cho nhau?”

An Kỳ không muốn suy nghĩ xem người phụ nữ này là ai. Đối với cô ta, người phụ nữ này cũng thật sự quá đáng thương. Người đàn ông trước mặt, không có gì phải nghi ngờ, vô cùng ưu tú. Ở bên người đàn ông thế này năm năm, chỉ sợ không yêu thì cũng sẽ rung động. Đáng tiếc, từ lúc bắt đầu đã là lừa gạt.

Tuy bây giờ xem ra người trước mặt này đã yêu người phụ nữ kia rồi, thế nhưng sự tổn thương đó vẫn còn, chỉ sợ cho dù bây giờ anh ta có làm cái gì, người phụ nữ kia cũng sẽ không tin, đây là vết xe đổ, cô ấy sẽ không còn để ý tới nữa.

“So với ở bên nhau, ra đi mới là tôn trọng đoạn tình cảm này sao? Tư Đồ Không lặp lại câu nói này. Cho nên, ý của An Kỳ là, không phải Liễu Ảnh không có tình cảm với anh ta, mà là không thể nào chấp nhận được sự lừa gạt này, cho nên mới lựa chọn ra đi sao?

Đây là người đầu tiên nói với anh ta rằng Liễu Ảnh có tình cảm với anh ta. Không phải là ảo giác của một mình anh ta, càng không phải anh ta tự mình đa tình. Tư Đồ Không như tìm được hy vọng, anh ta nhìn chằm chằm An Kỳ: “Cho nên, ý của cô là, cô ấy lựa chọn rời đi, là bởi vì để ý tới đoạn tình cảm này sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc