CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1843

“Mặc Thành, con…” Trương Minh Hoàng định hỏi ý Mặc Thành nhưng Mặc Thành đã vội vàng lên tiếng: “Ba nuôi, trước đây ba chưa tìm được công chúa, nhưng bây giờ, công chúa đã trở về rồi. Theo lý mà nói thì cô ấy nên tiếp quản, nhưng mà…”

Mặc Thành nhìn thoáng qua Hàn Nhã Thanh, vừa rồi cô đã từ chối rõ ràng, chắc chắn không còn cách khác. Hơn nữa, nếu anh ta còn dám nhắc tới chuyện để Hàn Nhã Thanh tiếp nhận Quỷ Vực Chi Thành thì chắc Dương Tầm Chiêu sẽ đòi giết anh ta mất. Dù sao thì, một khi tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành, có thể hai người phải rất lâu mới có thể gặp nhau, anh ta cảm thấy chắc hai người đều không chịu nổi đâu.

Mà Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh cũng sắp sửa tổ chức hôn lễ rồi, anh ta không làm nổi chuyện phá hoại hạnh phúc của người ta, thế nên anh ta nhắm thẳng tới Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Thật ra như vậy cũng tốt. Đường Minh Hạo còn nhỏ, bây giờ bắt đầu đào tạo là vừa.

Trương Minh Hoàng cân nhắc, Mặc Thành thật sự không muốn tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành sao? Hay còn có nguyên nhân gì khác? Dù tìm thấy con gái thì ông vẫn xem Mặc Thành là con trai, là người thừa kế Quỷ Vực Chi Thành. Ông không muốn ngay lập tức thay đổi mọi chuyện. Hiện giờ Trương Minh Hoàng cảm thấy, bản thân cần nghiêm túc suy nghĩ lại.

“Công chúa không muốn thì tiểu vương tử tiếp nhận, chẳng phải là chuyện thường sao ạ?” Mặc Thành ở bên cạnh nói tiếp. Quỷ Vực Chi Thành vốn là của ba nuôi chứ không phải của anh ta, anh ta không thể độc chiếm không chịu buông được. Huống hồ, có vài thứ khi nắm trong tay quá lâu thì không chắc có thể dễ dàng buông bỏ được nữa. Thay vì như vậy, thà rằng từ bỏ nhân lúc còn sớm, cũng dễ thể hiện thái độ nhất quán của bản thân.

“Con thật sự không muốn tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành sao?” Trương Minh Hoàng vẫn không nhịn lòng được mà hỏi. Mặc Thành luôn làm rất tốt, ông rất hài lòng, nhưng ông vẫn tôn trọng suy nghĩ của Mặc Thành.

“Ba nuôi, đâu phải ba không hiểu con, nếu có thể thoải mái, không phải gánh vác gì thì con không muốn làm gì cả đâu.”

Mặc Thành cười đáp, giọng nói mang theo chút trẻ con. Anh ta biết ba nuôi rất tốt với anh ta, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện gì khác, nhưng nếu cần thiết phải nghĩ, phải suy xét thì anh ta sẽ suy xét. Mặc Thành suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm: “Dù con không phải thành chủ kế nhiệm của Quỷ Vực Chi Thành thì con vẫn là con trai của ba, không phải sao?”

Trương Minh Hoàng nhìn Mặc Thành, bất đắc dĩ thở dài. Nếu Mặc Thành đã kiên quyết như vậy thì ông sẽ tôn trọng quyết định này, nhưng chỉ e chuyện Đường Minh Hạo tiếp nhận Quỷ Vực Chi Thành cần có sự đồng ý của Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu.

Ông nhìn về phía hai người họ. Hàn Nhã Thanh mím môi, rất nghiêm túc. Dương Tầm Chiêu cũng vậy, anh bất giác vuốt nhẹ ly trà trong tay. Trương Minh Hoàng muốn Đường Minh Hạo tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa, Mặc Thành cũng đã đồng ý.

Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua Dương Tầm Chiêu, thấy anh gật đầu, vậy là cô bèn cong môi cười, khẽ nói: “Chúng con tôn trọng quyết định của bản thân Minh Hạo. Thằng bé là con trai con, cũng là cháu ngoại của ba. Nếu nó đồng ý thì chúng con sẽ không ngăn cản.”

Trương Minh Hoàng thở phào một hơi, Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu nghĩ như vậy thì chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào ý của Đường Minh Hạo. Thế là ánh mắt ông lại nhìn về phía Đường Minh Hạo.

Đường Minh Hạo yên lặng ngồi trên sô pha, chống tay một bên, vẻ mặt căng thẳng. Cậu bé nhìn mọi người xung quanh, nghiêm túc nói: “Con đồng ý tới và tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành.”

Mặc Thành nhướng mày. Khá lắm! Anh ta tán thưởng sự dứt khoát của Đường Minh Hạo, là một người có dã tâm.

Hàn Nhã Thanh không chút bất ngờ về câu trả lời của Đường Minh Hạo. Đối với cậu bé mà nói, tất cả những việc có thể khiến cậu phát triển bản thân và mang lại ham muốn khám phá thì cậu bé đều sẽ đồng ý làm. Không nghi ngờ gì, Quỷ Vực Chi Thành là một tổ chức cực kỳ bí mật, rất ít người biết đến, Đường Minh Hạo đương nhiên sẽ vô cùng hứng thú.

“Ba nuôi, ba xem, Minh Hạo đã đồng ý rồi. Vậy thì, giao Quỷ Vực Chi Thành cho thằng bé được rồi đúng không?” Mặc Thành tranh thủ nắm thời cơ, vội vàng hỏi Trương Minh Hoàng.

Trương Minh Hoàng trừng mắt nhìn anh ta. Mặc Thành sốt ruột như vậy làm gì? Anh ta có chuyện gì khác nên muốn nhanh chóng giao Quỷ Vực Chi Thành cho Minh Hạo sao? Hiện giờ Minh Hạo còn nhỏ, không thể tiếp quản, vẫn cần anh ta trông coi. Nói như thể đẩy đi được là không cần quan tâm gì nữa luôn vậy.

Mặc Thành thật sự rất muốn không quan tâm tới chuyện gì nữa, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể nhìn Trương Minh Hoàng với vẻ ấm ức.

“Tới năm mười sáu tuổi Minh Hạo sẽ tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành, trước đó vẫn là con quản lý.” Trương Minh Hoàng dứt khoát nói. Ông không quản lý Quỷ Vực Chi Thành đã nhiều năm, hiện giờ cũng không muốn tiếp tục quản lý, chỉ muốn hưởng thụ niềm vui tuổi già thôi.

“Thế trước đó ba nuôi quản lý đi, vừa hay có thể dạy bảo Minh Hạo đó!” Mặc Thành ra sức cố gắng. Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đều không nhìn nổi nữa, đây là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành đó sao? Nghe nói là mạnh mẽ, đáng tin lắm cơ mà. Kết quả thì sao? Sao giọng điệu, hành động làm nũng này lại thành thục thế? Dương Tầm Chiêu cảm thấy, trước đây bản thân đã đánh giá cao Mặc Thành rồi. Người như vậy làm tình địch của mình, Hàn Nhã Thanh sẽ không bao giờ nhìn trúng anh ta đâu…

Bình luận

Truyện đang đọc