CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Mộ Dung …” Kỳ thực không cần gọi cảnh sát, cô cũng có cách chứng minh mọi chuyện tại chỗ, chỉ chờ người đàn ông kia tung hết thủ đoạn, sau đó giải quyết tất cả.

Tất nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rằng nếu có cảnh sát can thiệp thì mọi chuyện chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn, lúc đó cô phản công sẽ có lợi hơn.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh hiểu rõ, sau này cho dù cô ấy chứng minh mình vô tội, nhất định sẽ có rất nhiều người vẫn sẽ bóng gió chuyện này, nhưng nếu cảnh sát tới, người có mặt ở đây tất nhiên sẽ không dám nói nhảm.

“Thanh Thanh, hôm nay anh không chỉ vì em mà làm chuyện này đâu. Có kẻ đang gây rối trong bữa tiệc nhà anh. Nếu đã như vậy, sau này Mộ Dung Tri anh sao có thể tránh khỏi phiền phức?” Mộ Dung Tri cắt ngang lời nói của Hàn Nhã Thanh. Thái độ của anh ta về vấn đề này rất kiên quyết.

“Thanh Thanh, đừng lo lắng, chuyện này để cậu chủ Mộ Dung Tri lo liệu.” Thái độ của bà Ngụy vô cùng rõ ràng.

Hàn Nhã Thanh không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lúc này thật ấm áp.

Bùi Doanh, người đã tiến về phía trước chăm dầu vào lửa, không biết đã lặng lẽ rút về phía sau từ lúc nào, bởi vì Bùi Doanh hiểu rõ hơn ai hết rằng một khi vấn đề này được báo cảnh sát, kế hoạch của cô ta sẽ hoàn toàn kết thúc.

Bây giờ cô ta chắn chắn sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến mình, nhưng may mắn thay, cô ta đã không góp mặt trong tất cả mọi chuyện, và người đàn ông kia thậm chí còn không biết cô ta là ai.

“Làm gì bây giờ? Nếu cảnh sát điều tra, có phải sẽ điều tra đến chúng ta luôn không?” Sau đám đông, Trình Nhu Nhu rõ ràng đang hoảng sợ. Giọng cô ta càng lúc càng thấp hơn, nhưng cô ta không thể che giấu được sự hoảng sợ trong giọng nói của mình.

“Cô sợ cái gì chứ? Cả hai chúng ta đều không đích thân động đến vấn đề này. Người của Cẩm Thành lo liệu. Dù cảnh sát đến điều tra cũng không tra ra chúng ta đâu. Cô có thể bình tĩnh chút không? Trông cô như vầy khi cảnh sát chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.” Bùi Doanh lúc này vốn đã rất khó chịu, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Trình Nhu Nhu, cô ta tức sắp ói ra máu.

“Thật sao? Chúng ta chắc chắn sẽ không bị lộ tẩy có phải không?” Trình Nhu Nhu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời của Bùi Doanh, nhưng sự căng thẳng và lo lắng trên khuôn mặt cô ta cũng chả giảm bớt chút nào.

“Đừng rối, đừng lộn xộn, phải giả vờ như vậy là được rồi, chỉ cần không lộ sơ hở, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.” Bùi Doanh nhìn thấy bộ dạng của Trình Nhu Nhu và cô ta hận không thể đá thẳng vào Trình Nhu Nhu một cái cho bỏ tức.

“Tôi, tôi sợ, tôi lo lắm, thế nên tôi không thể giả vờ như mình vẫn ổn được.” Trình Nhu Nhu vốn là kiểu người lớn lên ở một vùng núi nhỏ, từ bé cô ta đã sống trong cảnh thiếu ăn, thiếu mặc, từ nhỏ Trình Nhu Nhu vẫn luôn nom nớp lo sợ mình sẽ bị đánh đập, hơn nữa cô ta cũng chưa từng thấy qua tình huống nào nghiêm trọng như vậy.

Vì thế, cô ta không biết phải giả vờ như thế nào, mỗi khi gặp chuyện gì thì đều vô cùng hoảng sợ, Bùi Doanh cũng không thể xoa dịu sự hoảng loạn của cô ta bằng một hai câu.

Hơn nữa, Bùi Doanh lúc này cũng rất hoảng, và cô ta cũng chả có tâm trạng đâu mà an ủi Trình Nhu Nhu.

“Cô có gì phải sợ, là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho dù thật sự tìm được thứ cần tìm trên người cô, ai có thể dám đối xử tệ bạc với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành? Bùi Doanh trừng mắt nói.

Khi Trình Nhu Nhu nghe Bùi Doanh nói thế, trong lòng cô ta cảm thấy khá yên tâm, đúng vậy, cô ta hiện là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, không ai không sợ sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành, nên tất nhiên chẳng kẻ nào dám bất kính với cô ta.

“Hơn nữa, cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, người trong Quỷ Vực Chi Thành đương nhiên sẽ bảo vệ cô trước, nhất định sẽ không để chuyện này liên lụy đến mình, cho nên đừng lo lắng gì hết.” Bùi Doanh coi thường Trình Nhu Nhu, nhưng cô ta vẫn cần lợi dụng thân phận của Trình Nhu Nhu. Bùi Doanh biết rất rõ rằng bản thân và Trình Nhu Nhu không thể lộn xộn trong tình huống này, vì vậy cô ta chỉ có thể kiên nhẫn giải thích những ưu và khuyết điểm cho Trình Nhu Nhu biết.

“Bọn họ thật sự sẽ bảo vệ tôi sao? Nhưng khi tôi đi tìm bọn họ, ai cũng đối với ta cũng thờ ơ, không nhiệt tình.” Môi của Trình Nhu Nhu khẽ cong lên, cô nghĩ đến cảnh tượng lần trước tới thăm Cẩm Thành, thái độ của người trong Quỷ Vực Chi Thành thật không tốt chút nào.

Sau khi những người đó biết rằng cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, họ không nhiệt tình như cô nghĩ.

Và Cẩm Thành của Quỷ Vực Chi Thành thậm chí còn không ra đón, chỉ ra lệnh cho một người phụ trách phía dưới đến gặp cô ta.

Khi cô ta nói ra kế hoạch của mình vào lúc đó, người ta chỉ thờ ơ đáp lại và không nói gì khác.

Người dân ở Quỷ Vực Chi Thành thậm chí còn không cho cô ta sống trong đại bản doanh ở Cẩm Thành, mà sắp xếp cho cô ở một khách sạn, rõ ràng là không coi cô là người của mình.

Bùi Doanh đương nhiên nghĩ đến tình hình lúc đó, người ở Quỷ Vực Chi Thành thật sự không nhiệt tình với Trình Nhu Nhu, điều này cũng khiến Bùi Doanh ngạc nhiên, cô vốn tưởng rằng Trình Nhu Nhu bây giờ là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho dù Trình Nhu Nhu dù đi đến đâu cô ta cũng sẽ được đón tiếp ở mức cao nhất, nhưng thái độ của Cẩm Thành chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh thẳng vào người cô.

“Cô nghĩ nhiều quá, người Quỷ Vực Chi Thành đều là như vậy.” Bùi Doanh trong lòng không thoải mái, xen lẫn có chút hoài nghi, lúc này chỉ có thể an ủi Trình Nhu Nhu.

“Ở thành phố A. Mọi người ở đó đối xử với tôi tốt hơn rất nhiều.” Trình Nhu Nhu không thông minh, nhưng không có nghĩa là cô ta không hiểu gì cả.

“Thành phố A là bởi vì có cô Tiểu Cửu ở đó, cũng vì tôi ở đó, nên mới nhiệt tình với cô như thế đấy.” Lời nói của Bùi Doanh không phải cố ý kể công, dù sao cũng là sự thật. Thành chủ đã không gặp Trình Nhu Nhu kể từ cuộc kiểm tra quan hệ cha con ở thành phố A có kết quả, và những người xung quanh thành chủ cũng chưng từng để tâm đến chuyện của Trình Nhu Nhu.

Trước đó Tiểu Cửu đã dẫn theo Trình Nhu Nhu vài ngày, nhưng sau này Tiểu Cửu đã vứt Trình Nhu Nhu đến thành phố A không quan tâm nữa.

Trình Nhu Nhu liếc nhìn Bùi Doanh và muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng cô không tìm được gì để phản bác.

Trình Nhu Nhu cũng biết rất rõ rằng cái danh công chúa của mình ở Quỷ Vực Chi Thành vố không được công nhận.

Nhưng cho dù như vậy, cô ta cũng không muốn mất đi thân phận này, nhất định phải nắm chắc tất cả, nhất định không được để cho bất kỳ ai lấy đi.

“Ngay cả khi họ không nhiệt tình với cô, họ vẫn tuân thủ mọi yêu cầu của cô. Điều này đủ cho thấy họ nhận ra thân phận của cô và phục tùng cô. Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể khiến cô yên tâm rồi đó.” Trước đây Bùi Doanh hơi lo lắng về thái độ của mọi người ở Cẩm Thành dành cho Trình Nhu Nhu, nhưng may mắn thay, họ vẫn nghe lời cô ta và sẵn sàng hợp tác với kế hoạch của họ.

Sau đó, khi cô ta nói rằng mình muốn thay đổi kế hoạch, những người đó đã đồng ý mà không hề thắc mắc, điều này cho thấy họ đã thừa nhận thân phận của Trình Nhu Nhu.

Nếu họ đã chấp nhận kế hoạch của Trình Nhu Nhu, nên không thể khai cô ta ra, dù sao cô ta cũng là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

Nghĩ đến những điều này trái tim của Bùi Doanh đã bình tĩnh hơn một chút.

Và sau khi nghe Bùi Doanh phân tích, Trình Nhu Nhu không còn lo lắng và bối rối như trước.

“Kế hoạch lần này của chúng ta không phải là thất bại sao? Quả là đáng tiếc, không thể hạ được Hàn Nhã Thanh.” Khi Trình Nhu Nhu nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt rõ ràng không phục chút nào: “Tại sao nhà họ Ngụy lại phải bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vây chứ? Tại sao? Họ dựa vào cái gì mà bảo vệ Hàn Nhã Thanh đến thế chứ? Hàn Nhã Thanh có gì tốt đẹp đâu? ”

Bùi Doanh cũng cực kỳ không cam tâm, và cô ta không hiểu tại sao lại có nhiều người muốn bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy.

Dương Tầm Chiêu, người nhà họ Đường, nay lại có thêm một người nhà họ Ngụy, tại sao Hàn Nhã Thanh lại có thể được nhiều người bảo vệ như vậy.

Tại sao?

“Đừng lo lắng, sau này lai sẽ có cơ hội.” Bùi Doanh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói rõ ràng có chút hung ác, cho dù kế hoạch lần này thất bại, cô ta cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho Hàn Nhã Thanh.

Chỉ cần Trình Nhu Nhu là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, chỉ cần Trình Nhu Nhu nghe lời cô ta, cô ta không tin là không tìm được cơ hội đối phó Hàn Nhã Thanh.

“Lúc nãy cô nói Hàn Nhã Thanh thích Dương Tầm Chiêu. Hai người bọn họ đã kết hôn, bây giờ đã ly hôn.” Trình Nhu Nhu nhìn Bùi Doanh, hai mắt chớp động, cô ta đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Ừ, có chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Bùi Doanh lúc này mới sững sờ, cô ta không hiểu ý đồ của Trình Nhu Nhu, Trình Nhu Nhu muốn làm gì?!

“Cô nói xem, nếu tôi chủ động đi tìm Dương Tầm Chiêu và tóm gọn Dương Tầm Chiêu, đó có phải là đòn nặng nhất đối với Hàn Nhã Thanh không?” Môi Trình Nhu Nhu hơi cong lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ tự đắc.

Bình luận

Truyện đang đọc