CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Vẻ mặt của Trình Nhu Nhu hơi hoảng loạn, nghe thấy đoạn đối thoại của chú Lương và Tiểu Cửu, gương mặt càng thêm có vẻ tủi thân.

“Ở đây chỉ có mỗi mìnhh cô và cô Trình là con gái, hơn nữa cô là người đưa cô Trình về, để cho cô sắp xếp là thỏa đáng nhất, bây giờ cô ấy là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, ban nãy Quản gia Trọng cũng đã nói rõ ràng rồi, phải đối đãi với cô ấy như công chúa.” Tất nhiên chú Lương cũng nhìn thấy vẻ tủi thân trên gương mặt Trình Nhu Nhu, bởi thế ông ta nói năng uyển chuyển hơn rất nhiều, cũng thông cảm cho tâm trạng của cô ta.

Mặc dù ban nãy có một vài chuyện vẫn còn chưa nói rõ, thế nhưng tất nhiên trong lòng chú Lương cũng hiểu rất rõ, có một vài chuyện nhất định phải làm như thế.

Bây giờ cô ta là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, thế nhưng chỉ là bây giờ! Sau này sẽ ra sao thì không ai biết rõ.

“Được, tôi biết rồi.” Tiểu Cửu nghe chú Lương nói thế, trong lòng cũng biết rõ, đại khái biết phải làm như thế nào.

Chỉ có điều, với đãi ngộ của công chúa Quỷ Vực Chi Thành, hình như Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ chưa từng có công chúa.

Thành chủ là con trai duy nhất của thành chủ tiền nhiệm, không có anh em trai, cũng không có chị em gái, vốn dĩ chẳng có công chúa nào, mà bây giờ thành chủ còn chưa kết hôn, bởi thế rốt cuộc đãi ngộ của công chúa có tiêu chuẩn như thế nào?

Chắc hẳn là vạn người tôn trọng, vạn người kính ngưỡng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, muốn làm gì thì làm đó đấy nhỉ?

Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ chính là như thế!

Tiểu Cửu thầm có quyết định trong lòng.

“Trình…Công chúa, mời cô…” Tiểu Cửu nghe chú Lương gọi Trình Nhu Nhu là cô Trình, nhưng ngẫm nghĩ đến thân phận của mình, chắc chắn gọi Trình Nhu Nhu như thế không thỏa đáng chút nào, bởi thế Tiểu Cửu mới gọi cô ta là công chúa.

Chú Lương không nói gì.

Đôi mắt cậu Hàn lấp lánh, đôi môi anh ta mấp máy, dường như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, không nói gì cả.

Nơi ở của Trương Minh Hoàng.

Sau khi Thành thiếu chủ theo ông ta đi vào trong, anh ta hết sức im lặng, bây giờ và lúc bình thường hệt như hai người khác nhau, bây giờ anh ta thật sự im lặng như thóc.

Quản gia Trọng nhìn thấy anh ta như thế, khóe môi hơi cong cong, có điều lại chẳng nói gì.

Vào lúc này, không cần ông ta nói gì, có thành chủ ở đây thì Thành thiếu chủ đã chịu đựng đủ rồi.

Bây giờ vệ sĩ Cường không theo anh ta đi vào trong, bởi thế Thành thiếu chủ tự tìm đường chết chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

“Nói đi.” Trương Minh Hoàng ngồi xuống, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Thành thiếu chủ.

“Tôi đã đụng tay đụng chân vào bản xét nghiệm tối hôm qua, tôi nhờ người khác lấy một sợi tóc của bà cụ, bởi thế sợi tóc mà Tiểu Cửu cầm về là của bà cụ.” Tất nhiên bây giờ Thành thiếu chủ không dám giấu giếm một chút nào nữa, đương nhiên từ trước đến nay anh ta chưa từng có ý định giấu giếm, chỉ có điều anh ta không ngờ mọi việc lại diễn tiến đến mức nào.

“Tóc của bà cụ, khổ cho cậu nghĩ ra cách này.” Quản gia Trọng không khỏi trừng mắt nhìn Thành thiếu chủ: “Bà cụ đã lớn tuổi rồi, cậu cũng ra tay được.”

Thành thiếu chủ chớp chớp mắt, chẳng qua anh ta chỉ lấy vài sợi tóc, chẳng đáng là gì, bà cụ còn không phát hiện ra, sao Quản gia Trọng lại nói như thể anh ta đã làm ra chuyện lớn tày trời gì vậy.

“Hôm nay sao?” Mặc dù Trương Minh Hoàng ở đây suốt cả ngày, nhưng nghe Mặc Thành nói thế, ông ta vẫn hỏi trong vô thức.

“Hôm nay thực sự không có phần của tôi, tôi hoàn toàn không đụng tay động chân gì buổi xét nghiệm này cả, có ông ở đây, tôi nào dám.” Thành thiếu chủ vội vàng nói rõ, suýt nữa đã thề luôn rồi.

“Tại sao lại làm như thế?” Nghe Mặc Thành nói vậy, ánh mắt Trương Minh Hoàng tối đi, đến bây giờ mới hỏi lý do vì sao Mặc Thành lại đụng tay đụng chân đến việc xét nghiệm.

“Mấy ngày trước có một người phụ nữ tìm đến tôi, nói là muốn hợp tác với tôi.” Thành thiếu chủ dứt khoát khai ra Bùi Doanh, vốn dĩ anh ta đã muốn đẩy cô gái này đến trước mặt mọi người rồi.

“Cô ta là người của Trịnh Hùng…” Thành thiếu chủ bắt đầu giải thích cặn kẽ, nghĩ đến việc với thân phận của thành chủ, có thể không biết Trịnh Hùng là ai, anh ta vội vàng bổ sung: “Trịnh Hùng là lãnh đạo bộ phận của Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, còn cô gái đó có thể xem như là người phụ nữ của ông ta.”

Trương Minh Hoàng không lên tiếng, ánh mắt ông ta tối sầm, rõ ràng đang lắng nghe lời Thành thiếu chủ nói.

“Cô ta tên là Bùi Doanh, Bùi Doanh nói muốn kiếm một cô gái mạo nhận làm con gái của thành chủ, còn nói có một người vô cùng thích hợp, có lẽ Bùi Doanh có thù với nhà họ Đường, không, nói chính xác là có thù với cô chủ nhà họ Đường, tôi ngẫm nghĩ một lát bèn đồng ý với cô ta…” Lúc nói đến đây, Thành thiếu chủ vội vàng nhìn thành chủ, rõ ràng muốn nhìn phản ứng của Trương Minh Hoàng.

Lúc nghe anh ta nói chuyện, ánh mắt Trương Minh Hoàng lấp lánh, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh lại thay đổi.

Trong lòng Thành thiếu chủ hiểu rõ, quả nhiên, cái gì ông ta cũng biết.

“Sao lại có liên quan đến cô Đường chứ.” Quản gia Trọng bất ngờ, đương nhiên cũng rất lo lắng.

“Ừm, có liên quan đến cô Đường, Bùi Doanh có thù oán với cô Đường, hơn nữa hình như mối thù giữa bọn họ còn khá là sâu sắc, lần trước Bùi Doanh còn góp ý cho Trịnh Hùng trong việc của Đường Lăng, việc liên quan đến Đường Vân Thành cũng có công sức của Bùi Doanh.” Thành thiếu chủ nghe quản gia nói thế, anh ta lập tức hiểu ngay, sợ rằng hai người này đã biết đến việc của cô Đường từ trước.

“Sợ rằng cậu cũng nhúng tay vào nhỉ.” Trương Minh Hoàng nhìn anh ta, gương mặt rất bình tĩnh, thế nhưng lời nói lại vô cùng nghiêm túc.

Thành thiếu chủ: “…”

Ông ta có cần phải hiểu rõ tận chân tơ kẽ tóc vậy không?

Thật ra anh ta cũng không làm gì, chẳng qua anh ta chỉ mắt nhắm mắt mở, để người của Quỷ Vực Chi Thành bên Hải Thành giúp đỡ Bùi Doanh.

“Thành thiếu chủ, sao cậu có thể làm thế? Cậu, cậu…” Quản gia Trọng nhìn Thành thiếu chủ, ông ta hơi ngạc nhiên: “Bình thường cậu làm loạn thì thôi đi, sao lại có thể làm hại người khác chứ, cậu nhìn tình hình hiện tại đi, Đường Vân Thành sắp sửa bị chửi chết rồi kìa, sợ rằng lần này Đường Vân Thành bị cậu hủy hoại rồi đó.”

“Không phải vẫn còn Đường Thấm Nhi sao? Đó là cậu của cô ta, làm sao cô ta có thể khoanh tay đứng nhìn được.” Thấy Quản gia Trọng gầm gừ, rốt cuộc Thành thiếu chủ cũng không thể nhịn nổi nữa mà thì thà thì thầm.

“…Bởi thế Thành thiếu chủ làm như vậy là vì muốn xem xem cô Đường có thể giải quyết việc này hay không ư, muốn xem xem cô Đường sẽ giải quyết việc này như thế nào?” Có thể xem như Quản gia Trọng ở bên Thành thiếu chủ từ nhỏ đến lớn, tất nhiên ông ta hiểu ý của Thành thiếu chủ ngay.

Đương nhiên, bây giờ rõ ràng giọng nói của Quản gia Trọng cao hơn vài phần.

“Người ngoài đồn đại cô ta ghê gớm lắm.” Thành thiếu chủ nhìn Quản gia Trọng, xem như đã thừa nhận rồi, anh ta không hề sợ ông lão này, ông ta nghĩ rằng chỉ cần lớn tiếng thì anh ta sẽ sợ hay sao?”

Có điều, trước kia anh ta cũng không ngờ Bùi Doanh lại ra tay ác độc, tàn nhẫn như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc