CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Chương 1679

 

Nghe được lời cô nói, động tác vốn dĩ muốn kéo cô lại vào lòng của Dương Tầm Chiêu đột nhiên cứng đờ. Vẻ mặt đang tức giận của anh cũng trực tiếp ngây ra. Đôi mắt vốn dĩ sắp không che giấu nổi cảm xúc sắp phát tiết ra cũng biến mất trong nháy mắt, thoạt nhìn có chút trống rỗng.

 

Anh đờ ra, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cô, quên mất tất cả phản ứng.

 

Anh đã từng nghĩ tới khả năng đó. Anh nghe nói phụ nữ rất khó quên đi mối tình đầu của mình, anh sợ cô cũng khó quên đi Bùi Dật Duy, anh sợ trong lòng cô vẫn có Bùi Dật Duy.

 

Nói anh ích kỷ cũng được, nói anh độc đoán cũng được, trong lòng người phụ nữ của anh chỉ có thể có mình anh thôi, tuyệt đối không thể chừa lại nửa vị trí cho người đàn ông khác.

 

Anh không cho phép.

 

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là anh tự mình nghĩ, chỉ là trong lòng anh có một mối hoài nghi như vậy, mà bây giờ cô lại chính miệng thừa nhận.

 

Cô chính miệng thừa nhận cô vẫn chưa quên được Bùi Dật Duy.

 

Giờ phút này, Dương Tầm Chiêu cảm giác như có hàng vạn cây kim đang đâm vào tim anh, đau đến mức khiến anh có chút khó thở.

 

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Xem ra anh tin là thật rồi. Người thông minh như cậu ba Dương, vậy mà ngay cả một câu nói tức giận của cô cũng không nghe ra được?

 

Có người nói chỉ số thông minh của người đang yêu là 0, vốn dĩ cô còn không tin, nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của cậu ba Dương, cô tin rồi.

 

Chỉ số thông minh của cậu ba Dương hiện giờ đã là số âm luôn.

 

Hàn Nhã Thanh biết, dù bây giờ cô có nói lại rằng mình quên Bùi Dật Duy rồi, e là anh cũng sẽ không tin, một người chỉ số thông minh bằng âm, còn có thể trông cậy anh sẽ nhìn ra chân tướng sao?

 

“Thế nên, cậu ba Dương có muốn thành toàn cho em không…” Vậy là, Hàn Nhã Thanh quyết định kích thích anh một chút, để anh mãi mãi không quên được chuyện hôm nay, sau này đừng nghi ngờ cô, đừng nghĩ linh tinh nữa.

 

Cái gì mà tình đầu khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên, cậu ba Dương bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này từ khi nào thế, những điều này ngay cả cô cũng không biết.

 

“Đừng có mơ.” Lời của Hàn Nhã Thanh còn chưa nói xong, cậu ba Dương đã đột nhiên lấy lại tinh thần, hung hăng ngắt lời cô, còn muốn anh thành toàn cho cô sao, đừng có mơ.

 

Anh dựa vào cái gì mà phải thành toàn, người phụ nữ của anh dựa vào cái gì mà phải tác thành cho cô với người đàn ông khác.

 

Hàn Nhã Thanh nhịn không được mà bật cười, cô một lần nữa xác định chỉ số thông minh của cậu ba Dương lúc này là số âm.

 

“Em đã không thể quên được người khác rồi, anh vẫn muốn giữ em bên cạnh sao?” Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh còn muốn kích thích anh một chút nhưng bây giờ Hãn Nhã Thanh lại càng muốn trêu đùa tâm tư của anh hơn, cô muốn xem xem trí thông minh của cậu ba Dương có thể âm tới mức nào.

 

Cánh tay cậu ba Dương nắm lấy cổ tay cô đột nhiên chặt lại, ngay sau đó, anh lập tức ôm cô vào lòng, một bàn tay giữ chặt ở eo cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải Bùi Dật Duy giết người rồi sao? Để anh ta ở trong tù cả đời đi.”

 

Lúc này cậu ba Dương rất tức giận, anh không thể làm gì với người phụ nữ của mình nhưng anh tuyệt đối sẽ không nể nang Bùi Dật Duy.

 

Đừng nói là hiện giờ Bùi Dật Duy giết người, cho dù Bùi Dật Duy không giết người, anh vẫn có thể khiến Bùi Dật Duy phải ngồi tù nếu anh muốn.

 

Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, thật sự có hơi kinh sợ vì lời nói của cậu ba Dương. Cô không dám tin lời này là cậu ba Dương nói ra, ý của cậu ba Dương là để Bùi Dật Duy ngồi tù cả đời thì cô có thể quên được Bùi Dật Duy sao?

 

Ý của cậu ba Dương là như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc