CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Trương Minh Hoàng suy nghĩ, nhưng mà cũng không chỉnh sửa xưng hô, vốn dĩ Trương Minh Hoàng không thèm quan tâm những chuyện này, ông ta cảm thấy cô bé thích gọi như thế nào thì cứ để nó gọi như thế đó.

Cô bé này gọi ông ta là chú xinh đẹp.

Mặc dù là dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông là không thích hợp, nhưng mà lúc này Trương Minh Hoàng nghe thấy cô bé trước mắt hình dung ông ta như vậy, thế mà ông ta lại không cảm thấy có cái gì là không đúng.

Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên gương mặt của cô bé, Trương Minh Hoàng đột nhiên cảm thấy tất cả những suy nghĩ tiêu cực lúc này của mình đều đã biến mất hết toàn bộ, nụ cười của cô bé này có một loại công dụng để chữa trị rất kỳ diệu.

Trước kia chưa từng có tình huống giống như vậy, từ nhỏ, Trương Minh Hoàng đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế Quỷ Vực Chi Thành.

Kể từ lúc nhỏ ông ta đã phải nhận những cuộc huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, cho nên khi còn bé, ông ta đã che giấu tâm trạng của mình, còn phải kiềm chế sở thích của mình.

Không phải quan tâm đối với sự có hay không của một chuyện gì đó, cũng không thể quá yêu thích một thứ gì đó.

Nói tóm lại là không thể tùy tiện để những sự vật ở bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân mình.

Hai mươi lăm năm trước, ông ta vẫn luôn làm rất tốt, rất xuất sắc, mà hai mươi lăm năm trước ông ta đã gặp bà, nhưng mà ngoại trừ chuyện của bà ra thì những chuyện còn lại ông ta đều làm rất tốt, hoặc là nói đối với những chuyện này ông ta làm vô cùng tốt.


Gần như là từ xưa đến nay ông ta không nhận bất cứ ảnh hưởng nào từ thế giới bên ngoài, mặc kệ là vui hay là buồn, mặc kệ là tốt hay là xấu.

Nhưng mà Trương Minh Hoàng phát hiện kể từ khi cô bé này xuất hiện, ông ta lại không kiềm chế được mà bị cô bé này ảnh hưởng.

Yêu thích từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì nụ cười của cô bé mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, thậm chí là những thứ này đã vượt qua khỏi sức ảnh hưởng của những sự vật khác đối với Trương Minh Hoàng hồi lúc trước.

Trương Minh Hoàng không hiểu tại sao lại như thế này, nhưng mà ông ta cũng không chán ghét loại cảm giác này, ông ta cũng không muốn phải kiềm chế nó.

Từ nhỏ, ba của ông ta đã dạy ông ta phải biết khắc chế, chỉ là bởi vì để ông ta là một người thừa kế đủ tiêu chuẩn.

Nhưng mà hiện tại ông ta đã không quan tâm nữa rồi, thậm chí là ông ta đã không quan tâm đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành rất nhiều năm, cho nên ông ta cũng không muốn phải khắc chế, mặc kệ là vui hay buồn, ông ta đều không muốn phải khắc chế nó.

“Có thể nghe được.

” Khóe môi của Trương Minh Hoàng nâng lên, trả lời câu hỏi của cô bé, ông ta nghĩ lúc nãy mình không có phản ứng, chắc có lẽ là cô bé tưởng rằng ông ta không nghe được.

Khóe môi nâng lên của Trương Minh Hoàng mang theo một độ cong đẹp mắt, nhìn giống như là cười nhưng mà lại không rõ ràng cho lắm, từ lúc nhỏ, Trương Minh Hoàng đã học được cách vui buồn không thể hiện, vốn dĩ tâm trạng của ông ta sẽ không lộ ra bên ngoài, những năm gần đây, gần như là ông ta không cười, cho nên lúc này ông ta muốn cười, chỉ có thể là bởi vì không quen cho nên nhìn có vẻ hơi cứng ngắc.

“Chú có thể nghe được, tốt quá đi thôi.

” Rõ ràng là Đường Vũ Kỳ thở phào một hơi, nụ cười ở trên mặt lại càng thêm tươi: “Cháu đã nói rồi mà, một người xinh đẹp như thế không có khả năng không nghe được.

” Trương Minh Hoàng nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ thì không nhịn được mà bật cười, người xinh đẹp lại có liên quan trực tiếp đến vấn đề nghe hay không nghe được hả?
“Chú ơi, tại sao chú lại đứng ở đây vậy?” Đường Vũ Kỳ nhìn xung quanh, nơi đây là hậu viện, cửa sổ ở phía sau được xem như là một nơi hẻo lánh nhất ở trong sân, lúc bình thường không có người nào đến đây, cô bé không biết tại sao ông chú này lại đứng ở chỗ này.

Trương Minh Hoàng giật mình, ông ta đột nhiên cảm thấy mình không biết phải trả lời vấn đề như thế nào, đặc biệt là đối với một đứa nhỏ nhỏ như thế.

“Cháu cảm thấy tại sao chú lại ở đây?” Trương Minh Hoàng không biết phải trả lời như thế nào, cho nên hỏi ngược lại Đường Vũ Kỳ, ông ta cũng thấy đứa nhỏ này rất kỳ lạ, ông ta đứng ở đây vốn chính là một chuyện kỳ lạ rồi.

Không, không chỉ có kỳ lạ, lúc này chỉ có một mình ông ta đứng ở đây, thật ra đó chính là một chuyện làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Cháu không biết nữa, cho nên cháu mới cảm thấy kỳ lạ, cho nên cháu mới đến đây xem thử.

” Đường Vũ Kỳ trả lời rất tự nhiên, cô bé nghĩ như vậy đó.

Trương Minh Hoàng giật mình, bởi vì tò mò hả?

Tại sao cô bé lại không sợ?
Là bởi vì quá tò mò cho nên đã quên đi sợ hãi?
Như thế này cũng không tốt cho lắm, đứa bé này còn quá nhỏ, lòng hiếu kỳ lại nặng như vậy, nếu như gặp người xấu thì phải làm sao bây giờ?
Từ xưa đến nay, Trương Minh Hoàng sẽ không quan tâm chuyện của người khác, bình thường cũng sẽ không suy nghĩ mấy chuyện như vậy, nhưng mà lúc này ông ta nhìn nụ cười tươi tắn của cô bé, ông ta cảm thấy ông ta cần phải để cô bé nhận thức được tính nguy hiểm của một vài chuyện.

Nếu như ngày hôm nay người đứng đây không phải là ông ta, đã trễ như vậy rồi mà có một người đứng đằng sau cánh cửa, không phải là ăn trộm thì chính là có ý đồ khác.

Nếu như loại tình huống này cô bé lại đến đây như vậy, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

“Cháu như thế là không hay đâu, nếu như chú là người xấu, cháu như thế này sẽ rất nguy hiểm.

” Đây chắc chắn là lần đầu tiên Trương Minh Hoàng lại nhẫn nại nghiêm túc dạy dỗ một đứa nhỏ như thế, không phải là bởi vì Trương Minh Hoàng không có cơ hội, mà là bởi vì Trương Minh Hoàng chưa từng có ý muốn đó.

“Nhưng mà chú đâu phải người xấu đâu.

” Đường Vũ Kỳ nhìn ông ta, đôi mắt sáng trả lời rất chân thành và chắc chắn.

“Tại sao vậy?” Trương Minh Hoàng sửng sốt, ông ta không hiểu, không hiểu tại sao cô bé này chỉ mới gặp ông ta lần đầu tiên, dưới tình huống như thế, tại sao cô bé lại khẳng định ông ta không phải là người xấu.

Bên cạnh đó, Trương Minh Hoàng phát hiện khi mình nghe thấy lời nói của cô bé như thế, vậy mà trong lòng của ông ta lại không kiềm chế được mà có mấy phần vui vẻ, từ nhỏ, ông ta đã phải chịu huấn luyện rất nghiêm ngặt, không chỉ có không thể bộc lộ cảm xúc của mình một cách rõ ràng, lại càng không thể để cho bản thân mình dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng.

Nhưng mà hiện tại, chỉ vì một câu nói của cô bé mà ông ta lại không kiềm chế được mà cảm thấy mừng rỡ, Trương Minh Hoàng cảm thấy như vậy đã sắp không giống mình nữa rồi.

Bản thân như thế này rất lạ lẫm, theo lý thuyết, điều này không được phép xuất hiện trong cuộc sống của Trương Minh Hoàng với tư cách là người thừa kế của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng mà Trương Minh Hoàng cảm thấy là ông ta không hề chán ghét cảm xúc này chút nào.

Dường như là ông ta không hề chán ghét tất cả những thứ của cô bé, không chán ghét cô bé đến gần, không chán ghét sự yêu thích đối với cô bé, không chán ghét những cảm xúc lạ lẫm mà cô bé đã mang đến cho ông ta.

“Chú đẹp trai như thế, chắc chắn không phải là người xấu.

” Câu nói này của Đường Vũ Kỳ lại là một câu trả lời rất đương nhiên, không chỉ đương nhiên, hơn nữa còn vô cùng có khí thế.

Hình như là nếu như những người xinh đẹp như vậy mà là người xấu thì đó chính là một chuyện thiên lý bất dung.

Chắc chắn bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là người của hiệp hội yêu thích vẻ ngoài, Đường Vũ Kỳ nhìn người chắc chắn phải nhìn mặt trước, không, cho đến hiện tại, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn người cũng chỉ nhìn mặt.

Trương Minh Hoàng giật mình, sau đó lại bật cười, đúng là trẻ nhỏ ngây thơ, những người có dáng dấp đẹp mắt thì chắc chắn không phải là người xấu hả?

Đây là lần thứ hai cô bé khen ông ta xinh đẹp, khóe môi của Trương Minh Hoàng nhịn không được mà chậm rãi nâng lên.

Nhưng mà Trương Minh Hoàng cảm thấy vẫn nên để cô bé này hiểu một đạo lý: “Người có dáng dấp xinh đẹp chưa chắc không phải là người xấu, không thể trông mặt mà bắt hình dong như thế, cho nên sau này cháu không thể nhìn thấy ai xinh đẹp thì lại cảm thấy người đó không có nguy hiểm, nhớ phải bảo vệ cho bản thân mình, không được tiếp xúc với người xa lạ, nếu như sau này gặp phải chuyện như ngày hôm nay, cháu đừng có đến gần người đó một mình, sẽ rất nguy hiểm.


Mấy năm nay, Trương Minh Hoàng ngoại trừ tìm người ra thì những lúc khác ông ta đều trầm mặc là nhiều, rất ít khi mà ông ta lại nói một lời dài như thế, hơn nữa còn là loại ngữ khí nghiêm túc như thế này.

Nhưng mà hiện tại Trương Minh Hoàng lại không thể kiềm chế được mà nói nhiều như thế, hơn nữa, ông ta cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Trương Minh Hoàng biết tình huống giống như ngày hôm nay, nếu như đổi lại là một người khác thì đúng là một chuyện rất nguy hiểm, cho nên ông ta chắc chắn phải để cho đứa nhỏ hiểu được điểm này.

Truyện Dị Năng
Cô bé còn quá nhỏ, trông có vẻ chỉ mới có năm tuổi, còn chưa hiểu được nguy hiểm.

“Nhưng mà cháu biết chú không phải là người xấu, cháu biết chú sẽ không làm cháu bị thương.

” Đường Vũ Kỳ nhìn ông ta, ánh mắt sáng lấp lánh chớp chớp, giọng điệu vẫn chắc nịch như cũ, cô bé biết là ông ta sẽ không làm tổn thương mình.

“Những điều chú nói, cháu điều hiểu.

Mẹ của cháu đã dạy cháu rồi, cháu không thể nói chuyện với người xa lạ, không thể nhận đồ vật của người lạ, không thể đi cùng với người lạ, nếu như gặp phải nguy hiểm thì phải tìm cảnh sát, nếu như không tìm thấy cảnh sát thì phải tận dụng hết tất cả các khả năng để cầu cứu, nếu như bị người ta bắt đi thì nhất định phải nghĩ biện pháp để lại manh mối, mẹ cháu còn dạy cháu làm kí hiệu đặc biệt, kí hiệu đặc biệt của mẹ cháu dạy cháu rất đơn giản, hơn nữa, những ký hiệu đó cũng chỉ có mẹ với cháu hiểu thôi, những người khác nhìn không hiểu.

” Đường Vũ Kỳ bắt đầu tách từng ngón tay nhỏ ra đếm đếm, trật tự rõ ràng, đơn giản mà lại sáng tỏ, hơn nữa vô cùng có tác dụng, chứng mình cô bé thật sự hiểu, hơn nữa còn hiểu không ít.

Trương Minh Hoàng nghe vậy mà sửng sốt một hồi, xem ra cô bé này hiểu hết, hơn nữa tính cảnh giác lại rất cao, nhưng mà tại sao cô bé lại đến tiếp xúc với ông ta trong khi bản thân chỉ có một mình?
Chẳng lẽ là bởi vì ông ta đẹp mắt hả?
Lúc nãy Trương Minh Hoàng không chú ý, ông ta vẫn luôn nghĩ chuyện của mình, cho nên không phát hiện cô bé này đến từ đâu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc