CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1880

“Xin hỏi Thiếu thành chủ có ở bên cạnh cô không?” Bên kia do dự hỏi, mang theo vẻ cực kỳ không chắc chắn.

“Anh ấy đang thử quần áo.” Lâm Từ nói xong lập tức hối hận. Nói thế là có ý gì, sợ người khác không biết giữa bọn họ có gian tình sao? Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít mạnh.

“Cô đang nói đến Thiếu thành chủ sao ạ?” Người ở bên kia hoài nghi hỏi.

“Đúng vậy, Thiếu thành chủ Mặc Thành, giờ anh ấy đang thử quần áo, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho anh.” Lâm Từ không quan tâm. Dù sao thì họ cũng biết rồi, huống hồ gì, sớm muộn họ cũng phải biết thôi.

“Vâng… Vâng ạ.” Người bên kia nhanh chóng cúp điện thoại. Lâm Từ nghĩ đến giọng điệu không thể tin được vừa rồi của người kia, chẳng lẽ lúc trước bên cạnh Mặc Thành không có người phụ nữ nào khác sao? Không phải chứ, thân phận của Mặc Thành như vậy thì phải có bao nhiêu người muốn bám vào chứ. Vậy là cô đã được hời rồi sao?

Khi Mặc Thành bước ra, dáng vẻ rất hớn hở sung sướng, mắt nhìn của Lâm Từ quả nhiên không tệ. Cô ấy chỉ xem qua rồi đưa cho anh ta, thế mà lúc mặc vào lại vừa vặn không ngờ tới.

“À, vừa rồi có người gọi cho anh, nhớ gọi lại cho người ta đây.”

Anh ta nhận lấy điện thoại, lúc này mới nhận ra đó là cuộc gọi của quản gia Chung. Sắc mặt Mặc Thành lập tức trở nên nghiêm trọng. Nếu không phải là chuyện quan trọng thì quản gia Chung sẽ không gọi cho anh ta.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, giọng nói lo lắng của quản gia Chung truyền đến: “Thiếu chủ, Minh Hạo bị bắt cóc rồi!”

“Chuyện xảy ra khi nào?” Mặc Thành cau mày. Đường Minh Hạo là người mà người bình thường có thể động vào sao? Rốt cuộc là ai mà có thể bắt cóc thằng bé chứ?

“Sáng nay Minh Hạo đi ra ngoài một mình, đến bây giờ vẫn chưa về. Khi tôi kiểm tra camera giám sát thì phát hiện cậu ấy đã bị bắt đi rồi.” Quản gia Chung nói vội vàng. Chuyện này rất kỳ lạ, Đường Minh Hạo cứ như chủ động đi theo đám người đó vậy. Khi đi còn còn nhìn thoáng qua máy giám sát, nhưng sau đó thì hoàn toàn mất tung tích.

“Chờ tôi về rồi nói sau!” Mặc Thành bình tĩnh nói. Đường Minh Hạo đủ thông minh, có thể tự bảo vệ mình.

Tính từ sáng đến bây giờ nhiều nhất không quá ba giờ, nhà họ Đường, nhà họ Dương và cả Quỷ Vực Chi Thành, anh ta cũng không tin có người có thể đưa người ra ngoài một cách thuận lợi như vậy.

Lâm Từ nghe tiếng Mặc Thành liền đứng dậy đi đến bên cạnh anh ta. Mặc Thành không có ý tránh cô, nếu hai người đã quyết định ở bên nhau thì cũng không cần phải giấu diếm quá nhiều. Lâm Từ chắc chắn sẽ không làm tổn thương tới Đường Minh Hạo, VG cũng vậy. Cho nên, anh ta hoàn toàn tin tưởng Lâm Từ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Từ hỏi. Biểu cảm của Mặc Thành quá nghiêm túc, nếu không phải Quỷ Vực Chi Thành đã xảy ra chuyện lớn gì đó thì có nghĩa là người mà anh ta rất quan tâm đã xảy ra chuyện.

“Minh Hạo bị bắt cóc rồi, anh quay về xem thế nào.” Mặc Thành nói thẳng. Lúc này anh ta mới ý thức được mình không quá hiểu nhà họ Đường, cũng không hiểu Dương Tầm Chiêu. Vụ bắt cóc Đường Minh Hạo tất nhiên đã được suy tính từ lâu mới có thể hành động. Trong khoảng thời gian dài như vậy mà Dương Tầm Chiêu không đề phòng gì sao?

Mặc Thành cảm thấy hơi mâu thuẫn. Có lẽ trong chuyện này còn rất nhiều điều có thể truy đến cùng.

“Có cần em đi với anh không?” Lâm Từ không quan tâm đến chuyện này cho lắm. Trong lòng cô hiểu rõ, không phải vì cô không quan tâm gì đến Đường Minh Hạo mà là không đủ quan tâm. Nếu người bị bắt cóc không phải là Đường Minh Hạo mà là Đường Vũ Kỳ thì cô sẽ không bình tĩnh được như thế này.

Lòng người quả thật rất thiên vị!

“Không cần đâu, anh sẽ xử lý.” Mặc Thành nói. Cho dù không có anh ta thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ xử lý, nhưng anh ta cũng muốn ở cạnh theo dõi sự việc mới có thể yên tâm.

Lâm Từ gật đầu.

Không khí nhà họ Đường đang rất căng thẳng. Đường Vũ Kỳ mới khóc một hồi lâu, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt. Lẽ ra cô bé phải đi ra ngoài với anh trai mới phải, nhưng vì cô bé có việc nên không đi.

Kết quả là anh trai bị người ta âm thầm bắt đi luôn rồi. Đường Vũ Kỳ vừa lo lắng vừa sợ hãi.

“Mẹ.” Đường Vũ Kỳ dựa vào người Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh ôm cô bé an ủi: “Không sao đâu, anh trai con biết tự chăm sóc mình mà.”

Hàn Nhã Thanh vừa lo lắng vừa nôn nóng, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác bình tĩnh không thể giải thích được. Không có người nào dám trêu chọc nhà họ Đường và nhà họ Dương, cho nên người đưa Đường Minh Hạo rất có thể là người của Đường Bách Khiêm. Sau bao nhiêu lâu như vậy cuối cùng anh ta cũng ra tay.

Bình luận

Truyện đang đọc