CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đường Vân Thành híp mắt lại, ông biết chắc chắn chuyện này là do người nhà họ Cố giở trò.

Nhưng lời nói của Cố Chính Luân chẳng có sơ hở nào, nên ông không có lý do để ngăn cản.

Hơn nữa giờ ông không biết đã xảy ra chuyện gì, nên không dám liều lĩnh lên tiếng.

Nhưng cô nhóc ‘hay ăn lười làm’ này không biết, không hiểu chuyện gì cả, nếu bị bọn họ dẫn đi rồi, chỉ sợ đến lúc đó cô không thể giải thích rõ ràng được, nói không chừng đến mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được.

Mặc dù ông rất ghét cô, nhưng dù gì cô cũng ở trong nhà ông mấy ngày rồi, nên ông không thể bỏ mặc cô được.

Hơn nữa vẫn còn một chuyện mà Đường Vân Thành nghĩ mãi không ra là, ông vốn rất ghét cô nhóc biết ăn chứ chẳng biết làm này, nhưng giờ ông lại cảm thấy ông không hề ghét cô.

Nếu ông thật sự ghét cô, ông đã bỏ mặc cô, chứ không nổi nóng, càng không tức giận vì cô.

Hàn Nhã Thanh liếc nhìn mấy người đang bước tới bắt mình, rồi bỗng lên tiếng: “Tôi vẫn chưa xem TV xong, bộ phim này đang tới cảnh hay, đợi tôi xem phim xong trước đã...”

Lúc Hàn Nhã Thanh nói, miệng cô cũng không nhàn rỗi, mà đang cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa bay tứ tung khắp sàn.

Những người có mặt trong phòng đều sửng sốt.

Đường Vân Thành hít sâu một hơi, tức đến mức tim gan đều đau nhức, đến lúc này rồi mà cô nhóc này vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của câu chuyện à?

Cô còn muốn xem hết phim nữa? Thật can đảm mà!

Lúc đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, mấy người đang định bắt cô đều vô thức ngẩn người.

Cố Chính Luân cũng sửng sốt, rồi cười thầm trong lòng, xem ra đây chỉ là một con nhóc ngu ngốc, nếu vậy thì chuyện này càng dễ giải quyết hơn.

Bọn họ vốn sắp xếp rất hoàn hảo rồi, chắc chắn con nhóc này chỉ có một đường chết, đến lúc đó Đường Vân Thành cũng khó mà thoát khỏi, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Cố Chính Luân nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi đắc ý hơn: “Mấy người mau dẫn cô ta đi cho tôi.”

Mấy vệ sĩ nghe Cố Chính Luân nói thế thì nhanh chóng bước tới, túm lấy Hàn Nhã Thanh, rồi dẫn cô ra ngoài.

“Ông gấp gáp cái gì? Nóng lòng muốn đi đầu thai à?” Hàn Nhã Thanh cũng không phản kháng, nhưng lúc đi ngang qua người Cố Chính Luân, cô bất mãn lườm ông ta.

“Cô?” Cố Chính Luân nghe cô nói thế thì tức đến mức mặt biến sắc, nhưng nhanh chóng cười khẩy ngay: “Người nóng lòng muốn đi đầu thai không phải là tôi, mà là cô...”

Lúc Cố Chính Luân nói ra câu này, ông ta còn cố ý liếc nhìn Đường Vân Thành với hàm ý rất rõ.

“Vân Thành, Thúy Nhi sẽ không sao chứ? Ông mau nghĩ cách cứu con bé đi!” Phạm My thấy Hàn Nhã Thanh bị người ta dẫn đi, thì vẻ mặt đầy sốt ruột và lo lắng.

“Nhà họ Cố vốn nhắm chuyện này lên người tôi, nếu cô nhóc đó không giải thích rõ ràng, đến lúc đó không chỉ không giữ được mạng nhỏ của con bé, mà e là tôi cũng...” Đường Vân Thành khẽ híp mắt lại, trên mặt càng hiện rõ vẻ nghiêm nghị.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Còn Thúy Nhi thì sao?” Giọng nói Phạm My bỗng thay đổi.

“Con nhóc chết tiệt đó bình thường biết ăn chứ chẳng biết làm thì thôi đi, còn gây phiền phức như vậy cho tôi nữa, thật tức quá đi mất!” Đường Vân Thành vừa nghĩ tới Hàn Nhã Thanh đã tức muốn ói máu, nhưng giờ cô xảy ra chuyện rồi, ông không thể bỏ mặc cô được.

Cho dù ông biết rõ nhà họ Cố muốn mượn cô nhóc này để trút lửa giận lên người ông, nhưng ông vẫn phải bận tâm.

Hàn Nhã Thanh không được đưa tới phòng thẩm vấn, mà được dẫn tới một nơi rất rộng, xung quanh đã có rất nhiều bao quanh.

Tất nhiên tên ‘nội gián’ bị bắt đang ở đây, mấy ‘nhân chứng’ cũng đang đứng đó, có lẽ là do người nhà họ Cố gọi tới.

Tông trưởng Cung cũng tới rồi, thậm chí mấy ông cụ trong tám gia tộc lớn cũng được mời tới.

Hàn Nhã Thanh thấy cảnh tượng này thì mắt hơi lóe lên, cảnh tượng này thật sự rất lớn, xem ra nhà họ Cố định đẩy cô vào chỗ chết, rồi tiện thể kéo Đường Vân Thành chết theo luôn.

Thậm chí cảnh tượng này còn vượt xa dự đoán của cô.

Trong tình huống này, nếu cô không giải thích rõ ràng, chắc chắn sẽ khó mà giữ được mạng, mà Đường Vân Thành và nhà họ Đường cũng sẽ bị tiêu diệt.

Đường Vân Thành cũng đi tới đây rồi chứng kiến cảnh tượng này, ông kinh ngạc đến mức thầm hít sâu một hơi, chỉ sợ hôm nay là...

Đường Vân Thành nhìn về phía tông trưởng Cung và mấy ông cụ trong tám gia tộc lớn, trong đôi mắt đang khẽ híp lại hiện rõ sự lạnh lẽo, xem ra lần này nhà họ Cố thật sự tốn rất nhiều công sức.

Chắc chắn tình thế này không phải nhắm vào cô nhóc kia, mà là nhắm vào ông.

Đường Vân Thành hiểu rất rõ, nếu hôm nay ông không giải thích rõ chuyện này, chắc chắn nhà họ Cố sẽ không buông tha ông.

Mà cô nhóc biết ăn chứ chẳng biết làm kia thì không biết, không hiểu chuyện gì cả, nên chỉ sợ hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều.

Đường Vân Thành không khỏi nhìn về phía Hàn Nhã Thanh - ‘người gây ra chuyện này’, nhưng thấy cô giống như người chẳng liên quan đến chuyện này, thì thấy tim gan bắt đầu đau nhói.

Ông cảm thấy chắc chắn kiếp trước nhà họ Đường ông đã mắc nợ cô.

“Tông trưởng Cung, người đã được dẫn tới, ông có thể thẩm vấn được rồi.” Cố Chính Luân đi tới trước mặt tông trưởng Cung, thái độ rất cung kính, sau đó ông ta lại hành lễ với mấy cụ đang đứng bên cạnh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng mà phải mời mấy ông già chúng tôi tới đây?” Một ông lão nhíu mày nhìn tông trưởng Cung, vẻ mặt hơi ảm đạm.

“Lúc nãy tôi đã bắt được một tên nội gián, rồi tìm được tài liệu cơ mật nhất của chúng ta trên người cậu ta.” Cố Chính Luân vội đáp lại, ông ta ngừng một lát rồi nhìn Hàn Nhã Thanh nói tiếp: “Chuyện này có quan hệ mật thiết với cô Đường đang sống trong nhà họ Đường, vì chuyện này liên quan đến nhà họ Đường, nên rất nghiêm trọng, do đó tông trưởng Cung đã mời các vị tới đây.”

“Vân Thành, ông nói thử xem chuyện này là thế nào?” Ông cụ Lý liếc nhìn Cố Chính Luân rồi nhìn về phía Đường Vân Thành.

“Đến giờ tôi vẫn không biết gì về chuyện này.” Đường Vân Thành thành thật nói, đến tận lúc này ông vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Sao thế? Ông đang định đùn đẩy trách nhiệm à, người này đang sống trong nhà ông, sao ông có thể không biết chứ?” Giờ Cố Chính Luân hoàn toàn không còn khách sáo với Đường Vân Thành như lúc ở nhà nữa, mà lộ đuôi cáo ra ngay.

“Chuyện này đã có nhân chứng, vật chứng đầy đủ cả rồi, chỉ sợ ông muốn chối cãi cũng không chối cãi được.” Cố Chính Luân lại bổ sung thêm một câu.

“Ông nói thế là quá sớm rồi, chuyện này vẫn chưa được thẩm vấn, sao ông dám đưa ra kết luận như vậy?” Lúc ông Lý nhìn về phía Cố Chính Luân, vẻ mặt hiện rõ sự bất mãn.

“Hôm nay tông trưởng Cung đích thân thẩm vấn chuyện này, là vì sợ có người không phục, nên mới cố ý mời mấy ông cụ tới đây.” Trên mặt Cố Chính Luân không hề có chút tức giận, mà còn mỉm cười giải thích.

Tất nhiên mời mấy ông cụ, nhưng lại chừa lại một mình ông cụ Đường.

“Vậy thì đợi thẩm vấn xong rồi nói sau.” Lúc ông cụ Lý nhìn thấy ý cười trên mặt Cố Chính Luân, ông không khỏi cười mỉa.

“Rốt cuộc cậu lấy tài liệu này từ đâu?” Tông trưởng Cung nhìn tên ‘nội gián’, ánh mắt mang theo vẻ uy nghiêm quang minh lẫm liệt, xem ra đã bắt đầu thẩm vấn rồi!!

Bình luận

Truyện đang đọc