CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Hàn Nhã Thanh mím môi, không nói gì, cô biết giờ phút này cũng không cần nói gì nữa, vì tiếp sau đây cô bé này sẽ đưa ra đáp án.

"Ông ta, ông ta đưa em trở về, đi đến khách sạn nhỏ kia...” Trong lúc truyền hình trực tiếp, bờ môi của cô gái nhỏ run rẩy, hàm răng cắn chặt vào đôi môi run rẩy, nhìn rất sợ hãi và hoảng sợ, nói đến đây, lời nói của cô gái nhỏ hơi dừng lại một chút.

Khóe miệng Hàn Nhã Thanh nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh trên mặt, mưu tính nhân tâm cô đã từng gặp qua không ít, hôm nay cũng coi như được mở rộng tầm mắt, một đứa bé mười một mười hai tuổi...

Thật đúng là lợi hại!

"Sau đó thì sao?" Giọng nói của Trịnh Nguyệt phát ra trên sóng trược tiếp, giọng nói của Trịnh Nguyệt mang theo vài phần cẩn thận, rõ ràng là sợ dọa đến cô gái nhỏ.

"ông ta cho một dì đến tắm rửa cho em, sau đó ông ta để dì kia đi ra ngoài, chỉ hai người chúng em ở trong phòng...” Giờ phút này cô gái nhỏ cúi đầu, thở hồng hộc, không biết có phải nghĩ đến chuyện gì đáng sợ hay không, thân thể lại càng run lên lợi hại.

Lời nói của cô gái nhỏ dừng lại lần nữa, khi lời nói của cô gái nhỏ dừng lại sẽ khiến cho phản ứng đầu tiên của người ta nghĩ đén chính là cô gái nhỏ đang sợ hãi và đau khổ, nhưng Hàn Nhã Thanh nhận ra tính toán của cô gái nhỏ.

Mỗi một lần lời nói của cô gái nhỏ dừng lại đều rất có trình độ.

Có lẽ trước đó đã có người dạy, nhưng cô gái này phát huy rất tốt.

Hàn Nhã Thanh biết trong một số tình huống sẽ có người bị ép buộc làm chuyện xấu, nhưng đó cũng là do bản thân những người đó tâm thuật bất chính, mà cô gái nhỏ này chính là một điển hình cho tâm thuật bất chính.

Mặc dù cô gái nhỏ này trông có vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi, nhưng tâm cơ lại rất sâu, trước đó chắc chắn đối phương đã cho cô bé lợi ích cực kỳ lớn.

"Ông ta đã làm gì với em?” Giọng nói của Trịnh Nguyệt lúc này có chút khàn khàn, dưới góc nhìn của Hàn Nhã Thanh, tâm trạng của Trịnh Nguyệt vào lúc này còn nặng nề hơn cô gái nhỏ.

"Ông ta, ông ta ôm em, sờ em, còn hôn em, còn làm em đau.” Cô gái nhỏ cúi đầu xuống thấp, đôi tay nắm thật chặt góc áo, dùng sức níu lấy, nhìn như vậy thật sự vô cùng đáng thương.

Nhưng lời nói của cô gái nhỏ lại rất rõ ràng, ý tứ biểu đạt lại càng rõ ràng hơn.

"ông ta thật sự làm như vậy với em sao?” Trịnh Nguyệt hít vào một hơi, giọng nói càng thêm khàn, có thể Trịnh Nguyệt cũng không tin, nhưng bé gái trước mắt cũng chỉ mười một mười hai tuổi, giờ phút này cô gái nhỏ sợ hãi như thế, căng thẳng như thế, hoảng sợ như thế, cô ta không thể không tin được.

"Em, bây giờ em...” Cô gái nhỏ lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Nguyệt, ánh mắt đúng vừa lúc đối diện với ông kính.

Giờ phút này trong mắt cô gái nhỏ chứa đầy nước mắt, đôi mắt khẽ chớp, nước mắt im lặng rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.

Bờ môi của cô gái nhỏ nhẹ nhàng mím lại mấy lần, sau đó vô cùng chật vật mở miệng: “Trên người em rất đau, phía trên rất đau, phía dưới cũng rất đau."

Giờ phút này cô gái nhỏ không trực tiếp trả lời Trịnh Nguyệt, nhưng lúc này so với việc trả lời trực tiếp lại càng kinh người hơn, hiệu quả đương nhiên cũng tốt hơn.

Đương nhiên, đó là hiệu quả mà đối phương muốn. Cô gái nhỏ nói xong còn hơi cúi người, tay giống như vô lý kéo cổ áo, một vài dấu vết nhìn thấy mà giật mình hiện ra trước mắt.

Thông qua ống kính, Hàn Nhã Thanh nhìn rất rõ ràng, tròng mắt cô rõ ràng hiện ra mấy phần lạnh lẽo.

"Em biết người kia không? Em biết ông ta là ai không?” Trịnh Nguyệt là một người phóng viên, có vài vấn đề chắc chắn phải hỏi, nhưng lúc cô ta hỏi vấn đề này, vẫn thoảng qua một chút chần chờ.

"Em không biết ông ta, em không biết tên ông ta, nhưng hôm nay em nhìn thấy hình của ông ta trên điện thoại di động!” Cô gái nhỏ không nói thẳng tên Đường Vân Thành ra, như vậy lời giải thích càng khiến cho người ta không có cách nào để nghi ngờ.

"Ảnh của ông ta? Là người nào?" Trịnh Nguyệt nghe thấy cô gái nhỏ nói vậy, có chút ngẩn người, nhưng vẫn phối hợp hỏi cô gái nhỏ một câu.

Thân thể cô gái nhỏ giật giật, vươn tay cầm điện thoại trên bàn, có thể là do chạm đến vết thương trên người, cô gái nhỏ đau kêu thành tiếng, một cái tay nhìn như theo bản năng ấn vào giữa hai chân.

Động tác nhỏ của cô gái nhìn như vô ý, nhưng trong mắt mọi ngươi, rất tự nhiên đều sẽ liên tưởng đến một khả năng.

Hơn nữa vừa rồi cô gái nhỏ cũng đã nói rằng phía trên và phía dưới của mình đều đau nhức, vậy nên có lẽ một chỗ nào đó trên thân thể đã phải chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Hàn Nhã Thanh nhìn qua điện thoại, khóe môi câu lên độ cong càng ngày càng lạnh.

"Để tôi giúp em cầm!” Trịnh Nguyệt không đành lòng, cầm điện thoại đưa cho cô gái nhỏ, ánh mắt Trịnh Nguyệt nhìn về phía cô gái nhỏ, sắc mặt trong lúc nhất thời thay đổi mấy lần.

Cô gái nhỏ đau nhức như vậy, tổn thương đó phải nặng đến mức nào?

Vừa mới cô ta mới xem qua báo cáo kiểm tra của bác sĩ, còn tưởng bác sĩ nói phóng đại, bây giờ xem ra tất cả đều là sự thật.

Cô gái nhỏ cầm điện thoại, mở ra, sau đó tìm một tấm hình, đưa đến trước mặt Trịnh Nguyệt, chỉ chỉ: "Chính là ông ta."

Lúc này cô gái nhỏ đưa ảnh chụp trong tay cho Trịnh Nguyệt nhìn, nhưng cũng vừa vặn đem ảnh chụp lộ ra trước ống kính.

Giờ phút này chỉ cần là người đang xem truyền hình trực tiếp thì đều có thể nhìn thấy bức ảnh mà cô gái nhỏ chỉ vào.

Điều bất ngờ người đó chính là Đường Vân Thành!!

Đó là bức ảnh được báo chí phỏng vấn ngày hôm qua khi Đường Vân Thành đến Hải Thành.

"Ông ta là đồ cầm thú, các người nhìn xem ông ta đã khiến con gái tôi bị thương thành cái dạng gì rồi? Đây là báo cáo thương tật của bệnh viện, các người nhìn xem, các người nhìn xem." Ba của cô gái nhỏ đột nhiên kích động hét lên, còn cầm báo cáo thương tật của bệnh viện tới, trực tiếp đặt ở trước ống kính.

Dưới ống kính bản báo cáo thương tật có chút mờ, nhưng nếu như nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung trên đó.

Phía trên bản báo cáo thương tật viết phần thân dưới của cô gái nhỏ bị xé rách nghiêm trọng.

"Đứa bé này thực sự là..." Dương Tầm Chiêu là nhân vật lợi hại đến mức nào, giờ phút này vậy mà tìm không ra một từ ngữ nào để hình dung cô gái nhỏ này.

Cô gái nhỏ làm như vậy chắc chắn trước đó đã có người dạy, nhưng cô gái nhỏ có thể diễn kịch đến mức độ này, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc.

"Không cần phải đến bệnh viện." Hàn Nhã Thanh tắt truyền hình trực tiếp, đôi mắt nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn về phía trước, ánh mắt thâm thúy âm u, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Dương Tầm Chiêu cũng biết tình hình thế này đi đến bệnh viện cũng không có tác dụng gì, hơn nữa bọn họ đi bệnh viện có lẽ sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

"Đi đâu?" Dương Tầm Chiêu không biết tiếp theo cô định làm gì, giờ phút này mọi chuyện vượt ra khỏi khả năng nhận biết của Dương Tầm Chiêu.

Đối với nhận thức về bản tính con người.

Dương Tầm Chiêu cũng biết ngay khi chương trình phát sóng trực tiếp này phát ra, tiếp theo có lẽ sẽ nổ tung, mà tình hình của Đường Vân Thành sẽ càng thêm khó khăn, loại chuyện như vậy vốn cực kỳ tồi tệ, lúc trước tin tức được đưa ra, có lẽ mọi người cũng đã có thái độ nghi ngờ.

Bây giờ chính miệng cô gái nhỏ nói ra những lời như vậy, Dương Tầm Chiêu biết rõ hậu quả sẽ thế nào.

Lời nói của một đứa trẻ mười hai tuổi, hơn nữa còn bị tổn thương như vậy, không có người nào sẽ nghi ngờ cô gái nhỏ, bọn họ sẽ chỉ nhục mạ Đường Vân Thành.

"Về thành phố A." Hàn Nhã Thanh khóe môi cong lên, cười như không cười nói: “Đối phương muốn nhằm vào em, nếu như nhằm vào em thì đương nhiên em sẽ không để bọn họ thất vọng!”

Bình luận

Truyện đang đọc