CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Hàn Nhã Thanh hận đến mức cắn răng, cô có thể cảm giác được giờ phút này Dương Tầm Chiêu là tên đã lên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, đã không thể khống chế được.

Nhưng mà cô thật sự rất mệt, cũng rất đói…

Người đàn ông này chính là cầm thú, nếu như cứ tiếp tục để mặc cho anh như vậy, cô đoán chừng thật sự cô đừng nghĩ đến chuyện xuống giường.

Nhưng mà, loại tình huống này, cô muốn anh dừng lại thì phải làm sao.

Hàn Nhã Thanh nhớ đến dáng vẻ nũng nịu của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ với cô mỗi khi bé muốn ăn gì.

Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi, khóe môi cong lên, một đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, sau đó dịu dàng nói: “Em thực sự đói bụng, rất đói, hiện tại một chút sức lực em cũng không có, em sắp đói chết rồi.”

Lúc này, giọng nói của cô này, đến cô nghe thấy giọng nũng nịu của mình cũng cảm thấy buồn nôn.

Kỳ thật, khi Hàn Nhã Thanh nói những lời này, cũng không ôm hi vọng quá lớn, bởi vì muốn Dương Tầm Chiêu lúc này đang sắp bùng nổ phải dừng lại rất khó.

Nhưng, sau một giây Dương Tầm Chiêu quả thật dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô, đôi mắt cứ vậy nhìn cô.

“Em thực sự rất đói, rất đói.” Hàn Nhã Thanh thấy anh dừng lại, trong lòng ngược lại có chút hi vọng, cô nhìn anh, khóe miệng cong lên, tiếp tục làm nũng.

Hàn Nhã Thanh không quá biết làm nũng, từ nhỏ mẹ đã rèn luyện sự độc lập cho cô, cho nên thời điểm mẹ còn sống, cô cũng rất ít khi làm nũng.

Khi mẹ qua đời rồi, cô cũng đã trở lại nhà họ Hàn, đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, về sau có hai bé con, cô muốn chăm sóc hai bé, thì càng không có khả năng làm nũng.

Nhưng, nũng nịu là thiên tính của phụ nữ, lúc này, cô nằm ở trên giường, bên trong sự dịu dàng có mấy phần hờn dỗi, lại mang theo vài phần đáng yêu, nhìn cực kỳ…

Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã tối lại vài phần, lúc này cô quá mê người, anh thật muốn một ngụm ăn cô vào trong bụng, nhưng, nhìn dáng vẻ đáng thương kia của cô, khiến anh có chút không đành lòng làm tiếp chuyện vừa rồi.

“Chồng ơi, em muốn ăn cơm, anh nấu cho em, có được không?” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy anh vẫn không đồng ý, đôi mắt của cô lấp lánh, sau đó lại nói lần nữa, âm thanh của cô rõ ràng mềm mại hơn mấy phần.

Nghe được giọng nói của mình lúc này, Hàn Nhã Thanh cảm thấy chính mình cũng nổi da gà.

Nghe được tiếng gọi chồng ơi, thân thể của Dương Tầm Chiêu rõ ràng cứng lại, thời điểm bọn họ chưa ly hôn, trước kia cô cũng gọi anh là chồng, nhưng khi đó, rõ ràng cô cũng chỉ qua loa mà thôi.

Mà một tiếng này, cực kỳ dễ nghe, khiến thiếu chút nữa anh đã không khống chế được…

Kỳ thật, Hàn Nhã Thanh như vậy có nhiều hơn vài phần quyến rũ, sự quyến rũ này khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng không có cách nào chống cự.

Chỉ là, chính cô còn không nhận ra.

Sự mê hoặc như vậy đã hung hăng kích thích mỗi dây thần kinh của cậu ba Dương.

“Em là cái đồ yêu tinh nhỏ.” Dương Tầm Chiêu hung hăng cắn môi cô, sau đó lại cúi đầu một lần nữa, dùng sức hôn lên môi của cô.

Rõ ràng thân thể của Hàn Nhã Thanh cứng lại.

Cô làm nũng thất bại sao? Cuối cùng vẫn không thoát khỏi ma trảo sao?

Hu hu hu hu

Vì sao cô lại ngốc như vậy? Vì sao lại chủ động đưa đến cửa để anh bắt nạt

Rõ ràng cô biết rằng, Cậu ba Dương chính là cầm thú!

Hiện tại thì tốt rồi, lại sắp bị anh “chà đạp”!

Kháng nghị không có hiệu quả, nũng nịu cũng vô dụng, bây giờ đến sức lực để phản kháng cô cũng không có, cho nên hiện tại cô chỉ có thể mặc cho anh làm thịt sao?

Hàn Nhã Thanh nhắm mắt lại, âm thầm cắn răng, rõ ràng đã không còn hi vọng nào nữa.

Nhưng, tiếp theo đó, Dương Tầm Chiêu đột nhiên buông lỏng cô ra, sau đó anh nhanh chóng đứng lên.

Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ không thể chạy thoát khỏi ma trảo, Hàn Nhã Thanh thật không ngờ đến, cô mở to mắt, nhìn anh, trên mặt mang theo vài phần nghi ngờ.

Hả? Sao bỗng nhiên anh lại đứng lên?

“Hàn Nhã Thanh, dùng ánh mắt khác nhìn anh, nếu không anh sẽ không khống chế nổi…” Đối với đôi mắt mông lung của Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu một lần nữa hung hăng cắn môi, người phụ nữ này, một bên cầu xin anh, một bên lại muốn quyến rũ anh, thật là muốn mạng mà.

Tại sao hết lần này đến lần khác anh lại gặp người phụ nữ như vậy.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, càng thêm mê man, ánh mắt cô nhìn anh có vấn đề gì sao? Nghĩ đến điều này, Hàn Nhã Thanh vô ý chớp chớp mắt, khóe môi cũng theo bản năng hơi vểnh ra.

Con mắt của Cậu ba Dương hơi híp lại, anh hít thở, lại hít thở, cố gắng đè nén xúc động ở trong nội tâm, nhưng, anh phát hiện ra, đối đầu với đôi mắt mê man kia của cô, nhìn dáng vẻ lúc này của cô, anh không thể khống chế nổi.

Dương Tầm Chiêu cầm lấy áo ngủ, trực tiếp phủ lên mặt của Hàn Nhã Thanh, phủ lên đôi mắt khiến cho người khác muốn phạm tội kia.

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh giật giật, không nhịn cười được, cậu ba Dương đây là muốn nhắm mắt làm ngơ sao.

“Nửa giờ sau xuống ăn cơm.” Dương Tầm Chiêu nghe được tiếng cười khẽ của cô, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh phát hiện, người phụ nữ này chính là muốn chọc tức anh, sẽ có một ngày, anh sẽ bị người phụ nữ này tức chết mất.

Dương Tầm Chiêu cầm áo ngủ, mặc vào, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Thấy anh ra khỏi phòng, Hàn Nhã Thanh mới kéo quần áo ở trên đầu ra, lộ ra một đôi mắt, lúc này, trong ánh mắt của cô đều là ý cười.

Cậu ba Dương nói nửa giờ sau xuống ăn cơm?

Nói như vậy, cậu ba Dương biết nấu cơm sao?

Nửa giờ, tốc độ còn khá nhanh, xem ra cậu ba Dương rất có lòng tin, tin rằng khả năng nấu nướng cũng rất tốt, vậy cô có lộc ăn rồi sao?

Hàn Nhã Thanh nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn vài phần, có người đàn ông vì cô mà nấu ăn, đây là một chuyện rất hạnh phúc.

Ừm, thật sự rất hạnh phúc!

Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy không còn mệt mỏi như vậy, trên người cũng có sức lực, cô nhanh chóng rời giường, mặc xong quần áo, đi phòng tắm thu dọn một chút.

Trước kia căn phòng này vốn là của cô, thời điểm rời đi, có rất nhiều đồ không mang theo, Dương Tầm Chiêu cũng vẫn luôn không động đến, vẫn là dáng vẻ ban đầu.

Hàn Nhã Thanh thu dọn xong, nhìn thời gian không cũng đã nửa tiếng.

Chắc hẳn cậu ba Dương đã làm đồ ăn xong rồi, khóe môi của Hàn Nhã Thanh cong lên, sau đó mở cửa, đi xuống lầu.

Không biết cậu ba Dương làm món gì, nói thật, cô thật sự rất mong chờ.

Hàn Nhã Thanh đi xuống lầu, cũng không nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, nghe được trong phòng bếp có tiếng động, Hàn Nhã Thanh liền trực tiếp đi về phía phòng bếp.

Mở cửa phòng bếp ra, lúc này, Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, hoàn toàn hoảng sợ…

Mẹ kiếp, ai có thể nói cho cô rốt cuộc đây là tình huống gì không?

Trong phòng bếp một mảnh lộn xộn, trên nền đều là nước, các mặt bàn của phòng bếp đều đã đen.

Bếp còn mở lửa, trong gian phòng toàn là khói.

Bên cạnh của cậu ba Dương là một mâm chứa một đống đồ vật đen sì, ngoại trừ đen, Hàn Nhã Thanh nhìn không ra cái gì khác, hoàn toàn không biết dùng cái gì để làm cơm.

Bình luận

Truyện đang đọc