CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Anh, nếu anh tiện có thể gửi kết quả cho em được không?” Khi Hàn Nhã Thanh nói câu này, cô cảm nhận được nhịp tim mình đột

nhiên tăng nhanh, cô căng thẳng cũng sợ hãi phải không?

Đúng, cô sợ, nếu điêu Dương Bạc Vệ nói là sự thật thì cô không biết phải làm sao.

Nhưng cô tin là ông trời sẽ không tàn nhẫn với cô như vậy.

Cô và Dương Tầm Chiêu đã có hai con đáng yêu.

“Được, anh tìm rồi gửi cho em.” Đường Lăng nghe ra sự khác thường trong giọng cô, không kìm được hỏi thêm: “Thanh Thanh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Anh, anh gửi cho em trước đã, có kết quả em sẽ nói cho anh.” Hàn Nhã Thanh biết nếu chuyện này là thật thì chắc chắn không thể che giấu, nhưng trước lúc đó cô không muốn có thêm một người phải lo lắng vì điều này.

Cô muốn xem kết quả trước.

“Bản báo cáo giám định của Dương Bạc Vệ khi đó anh lấy từ bệnh viện nhưng sau này bị người khác thay thế, nên bây giờ trong tay anh không có báo cáo giám định của ông ta, anh nhờ người tìm rôi gửi cho em.” Đường Lăng tìm một lát nhưng không thấy, sau đó vội giải thích.

“Vâng.” Hàn Nhã Thanh đáp, thâm thở ra một hơi, trong lòng hơi nặng nề.

“Thật sự không định nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng Đường Lăng mang theo vẻ lo lắng rõ ràng, gân đây cô xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh thực sự sợ hãi.

Hàn Nhã Thanh mím môi, không nói gì.

“Có liên quan đến Dương Tầm Chiêu không?” Đường Lăng nghĩ điều khiến cô có phản ứng khác thường thế này chắc hẳn có liên quan đến Dương Tầm Chiêu.

Dương Bạc Vệ là ba của Dương Tầm Chiêu.

Nhưng anh vẫn không nghĩ ra cô cần bản giám định ADN của ông ta làm gì.

“Anh, anh đừng hỏi nữa, bây giờ em không muốn nói.”

Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ trốn tránh khi gặp chuyện, nhưng trong chuyện này cô không còn được quyết đoán dứt khoát như trước, thậm chí cô còn không muốn nhắc đến chuyện này, hoặc có lẽ là do cô không dám nói.

“Được, vậy anh không hỏi nữa, anh tìm được sẽ gửi cho em.” Đường Lăng nghe cô nói vậy thì cũng không thể hỏi thêm nữa.

Anh muốn bảo vệ cô nhưng cũng muốn tôn trọng sự riêng tư của cô, cô không muốn nói thì anh sẽ không ép buộc.

“Cảm ơn anh.” Hàn Nhã Thanh chợt thấy lòng chua xót, có một cảm giác khó nói nên lời.

Cô luôn mạnh mẽ, độc lập, từ khi mẹ qua đời, mặc dù cô về nhà họ Hàn nhưng hầu như mọi việc đều dựa vào bản thân, tự mình lo liệu.

Cô nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì không việc gì có thể làm khó được mình, chỉ cần cố gắng sức thì không chuyện gì là không làm được.

Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút không biết làm sao.

Hàn Nhã Thanh nói xong thì cúp máy, vì cô biết lúc này cô đã không thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc của mình, cô sợ Đường Lăng nghe ra điều gì khác thường, bây giờ cô không muốn để người khác biết...

Đường Lăng cầm điện thoại, mắt hơi nheo lại, hôm nay cô có gì đó không đúng, cảm xúc không ổn, cô đối xử khách sáo với anh lại càng không đúng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao cô lại cân bản báo cáo giám định ADN của Dương Bạc Vệ?

Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài thay đổi nhanh chóng nhưng lại chẳng lọt vào mắt cô.

Cô nhìn ra ngoài nhưng lại như chẳng nhìn thấy gì, trong mắt cô không có nhiều tiêu điểm lắm.

Cô ngồi im lặng, không nhúc nhích, không nói, cũng không có phản ứng gì.

Không ai biết cô đang nghĩ gì.

Chú Lý thấy cô như vậy thì không khỏi lo lắng, nhưng cũng không tiện hỏi, sau khi lên xe cô cũng không nói đi đâu, chú Lý nghĩ một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Cô cả, cô có muốn về luôn không?”

Hàn Nhã Thanh như không nghe thấy lời ông nói, cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại.

Chú Lý hơi giật mình, không khỏi quay đầu nhìn cô.

“Tôi không sao, chúng ta về đi.” Hàn Nhã Thanh như đột nhiên bừng tỉnh, khẽ đảo mắt rồi nhìn chú Lý, cuối cùng cũng lên tiếng.

Chỉ là giọng cô lúc này có vẻ không được ổn định.

“Được.” Nhìn cô như vậy, chú Lý càng không dám hỏi thêm, nhưng cô nói muốn về thì chú cũng yên tâm.

Hàn Nhã Thanh thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, sau đó nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, cô siết chặt điện thoại, rất chặt, rất chặt.

Cô đang đợi Đường Lăng gửi cho cô.

Cô đợi, đợi...

Cô chưa bao giờ chờ đợi điều gì đó với tâm trạng thế này.

Thật ra sự nghi ngờ trước đó của Dương Bạc Vệ là đúng. Lúc ấy khi cô đề nghị làm giám định ADN, đúng là có tâm tư riêng.

Đúng là cô đã nghĩ nếu kết quả giám định cô thật sự có quan hệ với Dương Bạc Vệ thì cô sẽ không nói cho ông ta sự thật.

Nhưng Dương Bạc Vệ đã nhìn thấu và muốn đích thân tự làm.

Làm giám định ADN, dù để tìm quan hệ thì nhanh nhất cũng mất một ngày, mà cô có thể trực tiếp tìm ra kết quả, chắc chắn sẽ biết trước Dương Bạc Vệ.

Nếu, cô nói là nếu như...

Nếu bản giám định cho thấy cô thật sự có quan hệ huyết thống với Dương Bạc Vệ thì cô nhất định sẽ nghĩ cách thay thế kết quả giám định mà ông ta làm.

Kết quả đó là sự tổn hại với cô, với Dương Tầm Chiêu, mà với hai đứa con cô càng tổn hại nhiều hơn.

Nếu cô và Dương Tầm Chiêu thật sự có quan hệ như vậy thì với hai đứa bé con của họ thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, kết quả như vậy, cô thậm chí còn không thể nghĩ, không dám nghĩ...

Vì vậy cô không cho phép kết quả này xảy ra, cho dù là lừa dối thì cô cũng phải giấu.

Cô biết, che giấu điều này với cô không khó, nhưng sau này thì sao?

Sau này cô có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không? Giả vờ như không biết gì?

Cô có thể giấu Dương Bạc Vệ, giấu Dương Tầm Chiêu, giấu hai con, giấu được tất cả mọi người nhưng lại không thể giấu bản thân.

Đây là tâm trạng gì?

Bây giờ cô chỉ hy vọng không phải kết quả đó.

Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, ngay từ đầu cô không nên đến gặp Dương Bạc Vệ.

Nhưng trong lòng Hàn Nhã Thanh biết rõ, cho dù hôm nay cô không đi gặp ông ta thì chuyện này cũng không tránh khỏi.

Dương Bạc Vệ sớm muộn gì cũng sẽ tìm được côi

Hàn Nhã Thanh đang nghĩ thì điện thoại bất chợt đổ chuông!

Cô nhanh chóng đưa điện thoại tới trước mặt nhìn, vô thức muốn nghe, cô nghĩ là Đường Lăng gọi lại cho mình nhưng khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị, tay cô lại cứng đờ, mọi động tác đều cứng đờ.

Bình luận

Truyện đang đọc