CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1805

Mẹ Liễu nói thật chậm, ngay từ giây phút đứa bé này cử động thì đứa bé này đã thực sự gắn kết lại với người mẹ, bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được trong cơ thể mình có một sinh mạng nhỏ. Cảm nhận động tác của đứa bé, thậm chí là vui buồn của nó, sẽ càng ngày càng luyến tiếc.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc phá thai thì nên phá càng sớm càng tốt. Khi bản thân cảm nhận được có một đứa bé, cảm nhận được hơi thở giao hòa với mình, cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của đứa bé rồi, thì sẽ cảm thấy rất luyến tiếc nó.

Liễu Ảnh lẳng lặng nghe, thật sự sẽ như vậy sao? Khi cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé kia, cô sẽ càng ngày càng yêu nó hơn sao?

“Ảnh, con nghĩ xem, đứa bé này ở trong cơ thể con mười tháng trời. Mười tháng này, sinh mạng của con và nó gắn kết với nhau, cùng một nhịp thở, mỗi một hành động cử chỉ của con đều có thể ảnh hưởng tới đứa bé. Mà mỗi một hành động cử chỉ của nó, con cũng biết cả, sao con có thể không để ý tới đứa bé được đây? Đứa bé là một phiên bản khác của con mà.” Mẹ Liễu thấy Liễu Ảnh không tin tưởng lắm thì nói tiếp: “Ban đầu lúc mẹ mang thai con, con chẳng nghe lời chút nào cả, quấy nhiễu vô cùng. Khi đó nôn ọe không thôi, vất vả không chịu nổi, mẹ đã bao giờ phải chịu tra tấn như vậy đâu chứ. Nếu là người khác thì chắc chắn mẹ đã hận rồi, nhưng đó là con, mẹ có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của con, cho nên nào có nỡ? Con có biết không, khi đó lúc thì mẹ mắng con, lúc thì lại thương con thương vô cùng, nhỏ đã quậy như vậy rồi, lớn rồi thì phải làm sao đây.”

Liễu Ảnh vô thức bị lời nói của mẹ Liễu hấp dẫn, khi đó, lúc mẹ mang thai mình sao? Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, sao mẹ vẫn còn nhớ rõ như vậy?

“Lúc con biết cử động, mẹ kích động tới mức cả đêm không ngủ được, luôn nghĩ mãi không biết là con trai hay là con gái. Nếu là con trai thì chắc chắn phải đầu đội trời chân đạp đất, nhất định phải sống có trách nhiệm, mẹ sẽ cho nó đi học ở trường học tốt nhất. Mẹ hy vọng nó có thể học kinh doanh, để quản lý công ty trong nhà, đồng thời cũng hy vọng nó trông đẹp trai một chút, như vậy mới dễ lấy vợ.” Mẹ Liễu nói mãi rồi bật cười.

“Nếu như là con gái thì nhất định phải xinh đẹp, giống như công chúa vậy. Mẹ sẽ dạy nó ca hát nhảy múa, cho nó học đàn piano, học vẽ, làm một cô gái xinh đẹp ưu tú. Con không biết được khi đó mẹ đã nghĩ bao nhiêu đâu. Lúc nào cũng nghĩ, không biết sau này đứa bé này sẽ như thế nào, mẹ phải dạy bảo nó ra sao, sau này nó có nổi bật hay không. Đây có lẽ là niềm hy vọng con cái trở nên xuất sắc của mỗi một người mẹ.” Mẹ Liễu nói rồi từ từ nở nụ cười hoài niệm, đây đều là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, bây giờ vẫn còn nhớ ra được.

Trên mặt Liễu Ảnh dần xuất hiện vẻ buồn bã, có phải cô đã khiến mẹ thất vọng rồi không? Mẹ hy vọng có một cô con gái ưu tú và thành công, còn cô… rõ ràng là không phải.

Liễu Ảnh thầm nghĩ, bản thân và dáng vẻ mẹ vừa mới miêu tả chẳng giống nhau một chút nào cả. Cô không những không ưu tú mà còn rơi vào vũng lầy, không thể thoát ra được.

Mẹ Liễu dường như không cảm nhận được sự mất mát của Liễu Ảnh, vừa vỗ lưng cô vừa nói: “Thế nhưng khi bụng bầu càng ngày càng lớn, thì suy nghĩ trong lòng lại càng ít dần. Tới cuối cùng, mẹ chỉ có một hy vọng duy nhất đó là con của mẹ được mạnh khỏe bình an, còn những cái khác cứ chiều theo nó vậy. Cho nên Ảnh à, đừng để bản thân quá mệt mỏi, chúng ta không nuôi nổi một đứa bé sao? Nếu như vì điều này mà khiến sau này con sống không tốt, thì có đáng không?”

Điều mẹ Liễu không thể chịu đựng nổi đó là Liễu Ảnh tự làm tổn thương chính mình. Bề ngoài trông không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn luôn trách cứ bản thân. Lời bác sĩ nói hôm qua, khiến bà ăn không ngon ngủ không yên, cả tối hôm qua túc trực bên Liễu Ảnh.

“Con đừng coi nó là con của Tư Đồ Không, chỉ coi nó là con của mình thôi. Huống hồ không phải Tư Đồ Không đã cắt đứt liên lạc với con rồi sao? Chúng ta coi như không quen biết anh ta, có được không?” Mẹ Liễu cố gắng khiến Liễu Ảnh không nghĩ tới Tư Đồ Không nữa, thế nhưng, hình như không có quá nhiều tác dụng.

“Mẹ, con biết rồi, con nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, con sẽ không quá đau buồn như trước đây nữa.” Liễu Ảnh nói, trong lòng cô đè nén quá nhiều thứ, nhưng bây giờ không dám thể hiện ra. Có điều, những lời mẹ nói ban nãy cũng có một chút ảnh hưởng tới cô. Đứa bé này, cho dù có là của Tư Đồ Không thì đã sao, nhưng suy cho cùng cũng là của cô. Nếu như Tư Đồ Không nhất định phải đòi lại đứa bé này vậy thì cùng lắm ngọc nát đá tan! Bây giờ, cô phải chăm sóc cơ thể, cũng phải chăm sóc cho con nữa.

Mẹ Liễu thấy cảm xúc của Liễu Ảnh ổn định lại thì yên tâm hơn hẳn. Có rất nhiều chuyện, đổi một góc độ khác sẽ có kết quả hoàn toàn khác. Cuộc đời của Liễu Ảnh vẫn còn dài, cô còn có tương lai càng tốt hơn.

Sau khi trợ lý đặc biệt Giang quay về điều tra hành tung của Liễu Ảnh, xác định cô đã mang thai, lập tức gọi điện thoại cho Tư Đồ Không, run rẩy nói: “Sếp, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”

Trợ lý đặc biệt Giang thấp thỏm bất an, anh ta cảm thấy tổng giám đốc luyến tiếc Liễu Ảnh, nhưng tổng giám đốc lại cho Liễu Ảnh được tự do, để cô rời đi. Điều này rõ ràng là không phù hợp với cách làm của tổng giám đốc, lẽ nào thực sự buông tay rồi sao? Vậy nên nói chuyện này ra hay là không nói đây?

Nguyên nhân duy nhất thúc đẩy anh ta nói ra đó là… đứa bé này là máu mủ của tổng giám đốc, có quan hệ huyết thống không thể cắt đứt với tổng giám đốc.

“Chuyện gì?” Tư Đồ Không hung dữ cất lời, anh ta rất bực bội, rõ ràng trước đây đã nói rồi, không có chuyện thì đừng tìm anh ta, nghe không hiểu sao? Bây giờ, còn có chuyện nào vô cùng quan trọng nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc