CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1998

Mẹ Lâm nhìn Lâm Bối, lần đầu tiên bà cảm thấy việc đến đây không hề sai. Ban đầu bà còn oán trách Đường Lăng tự nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu. Bảo sao Lâm Bối lại thích Đường Lăng, cảm giác được người khác đối xử thật lòng, làm sao cô có thể dễ dàng từ bỏ?

“Con muốn gả cho Đường Lăng sao?” Mẹ Lâm chủ động nhắc tới chuyện này, suy nghĩ của bà quá đơn giản rồi, tình cảm của con người không thể nào hoàn toàn kiểm soát được. Từ nhỏ Lâm Bối đã thiếu thốn tình cảm rồi, bây giờ tình cảm bày ngay trước mắt cô, làm sao cô có thể từ bỏ?

Lâm Bối gật đầu, cô chậm rãi nói: “Con muốn gả cho anh ấy, muốn đến nhà họ Đường. Sự yêu mến bọn họ dành cho con là điều mà bao nhiêu năm nay con cầu còn không được. Con thích Đường Lăng, con muốn sống với anh ấy cả đời.”

Mẹ Lâm gật đầu: “Nhưng bây giờ con vẫn là tiểu vương tử của nước R.” Mẹ Lâm không hối hận vì bao nhiêu năm nay đã nuôi nấng Lâm Bối như một cậu con trai, nếu không làm vậy bà có lẽ đã không bảo vệ được Lâm Bối rồi. Hiện giờ Lâm Bối đã trưởng thành, cô đã có thể tự đưa ra quyết định của mình.

“Con muốn từ bỏ thân phận đó. Con muốn tất cả mọi người đều biết con là một người phụ nữ, con muốn gả cho Đường Lăng.” Lâm Bối kiên định nói, cô cũng không quan tâm chuyện này sẽ gây ra bao nhiêu ồn ào ở nước R.

Mẹ Lâm hé miệng nhưng không lập tức nói ngay, bà suy nghĩ một lát rồi mới từ từ nói: “Được, con có thể tự quyết định nhưng con phải nghĩ cho kỹ, con sẽ phải tự mình gánh chịu những hậu quả đó.”

Bà mệt rồi, chuyện của Lâm Bối bà không muốn quản nhiều nữa. Hôm nay khi ở nhà họ Đường, bà có thể cảm nhận được tình cảm của nhà họ Đường dành cho Lâm Bối là thật lòng thật dạ. Chỉ cần Lâm Bối có thể được hạnh phúc thì bà cũng mãn nguyện. Huống hồ, về sau bà cũng không ở đây nữa.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Đường Lăng sẽ tự mình xử lý những chuyện này nên con không cần bận tâm.” Lâm Bối nhướng mày, những chuyện này hiện giờ không cần cô lo lắng nữa, cô bằng lòng tin tưởng Đường Lăng.

Mẹ Lâm gật đầu, đúng vậy, có nhiều chuyện không cần suy nghĩ quá nhiều mà chỉ cần một kết quả, nước R hay những thứ khác cũng vậy, sẽ luôn có thứ phải bỏ đi.

Lâm Bối hiểu rõ điều này hơn mẹ Lâm, cô cũng biết, mẹ cô nhất định sẽ đồng ý với cô. Vậy nên lúc này cô chỉ cười khẽ, nói nhỏ một câu: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Mẹ Lâm lắc đầu, cũng may là bọn họ đã đi tới hiện tại, cuộc sống về sau nhất định sẽ tốt hơn trước đây.

Sau khi Lâm Bối đến nhà họ Đường, Đường Lăng lập tức sắp xếp người đến nước R để cầu hôn Lâm Bối, việc này làm mọi người trong hoàng thất đều kinh ngạc.

Đại vương tử sau khi nghe bọn họ nói xong, cả người thẫn thờ kinh ngạc, không biết nên nói gì. Từ lâu anh ta đã cảm nhận được tình cảm giữa Đường Lăng và Lâm Bối không bình thường rồi, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng giữa bọn họ thật sự lại là tình yêu! Chuyện này… chuyện này… đại vương tử không biết nên nói gì, anh ta nhìn về phía quốc vương.

Quốc vương suy nghĩ một lát rồi lập tức đồng ý, khi Đường Lăng dẫn Lâm Bối rời đi ông ta không hề từ chối. Hiện giờ Đường Lăng muốn lấy Lâm Bối, ông ta lại càng không thể từ chối. Lâm Bối ở nhà họ Đường chỉ có lợi chứ không có hại cho nước R, vậy nên bọn họ hoàn toàn không cần phản đối.

Đại vương tử nhìn quốc vương, trong lòng cảm thấy hơi lạnh lùng, con trai của mình cứ thế bị bán đi vậy sao? Nếu không phải anh ta biết chuyện giữa Đường Lăng và Lâm Bối, biết quan hệ giữa hai người mập mờ thì làm sao anh ta có thể chấp nhận được chuyện này?

Mạnh Lâm cũng hơi kinh ngạc, đồng ý nhanh như vậy sao? Không cần suy nghĩ thêm một chút gì cả? Đó là tiểu vương tử của mấy người đấy. Nhưng nhìn thấy những người này anh ta lại không nói ra được, chỉ là… hiện giờ có cần nói Lâm Bối là con gái không?

Mạnh Lâm nghĩ đến chuyện này là chỉ muốn đánh người, anh ta lo lắng, nghi ngờ, muốn đuổi Lâm Bối ra khỏi bên cạnh cậu Đường một thời gian lâu như vậy, cuối cùng Lâm Bối lại là con gái? Cậu Đường còn biết chuyện này từ lâu? Rồi để cho anh ta một mình lo lắng như vậy! Đúng là bực mình!

Đương nhiên Mạnh Lâm chỉ dám nghĩ như vậy chứ không dám nói ra những bất mãn này. Bây giờ anh ta nhớ lại khi cậu Đường nói với anh ta Lâm Bối là con gái, nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của mình cùng thái độ coi thường, khinh bỉ đó của cậu Đường, thôi bỏ đi, chỉ trách anh ta không có mắt nhìn thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc