CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Lùi một vạn bước mà nói, nếu cô thật sự là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, Hàn Nhã Thanh càng không thể nào để người của Quỷ Vực Chi Thành cầm tóc của cô về làm giám định ADN.

Cô bây giờ đã hai mươi bốn tuổi rồi, hai mươi bốn năm này cô cũng không biết ba ruột mình đang ở đâu.

Bây giờ cô đã không cần tình cha gì nữa, hơn hai mươi năm không quản không hỏi, lúc cô cần ông ta, lúc mẹ cô cần ông ta, ông ta trước nay đều không xuất hiện, bây giờ cần gì lại xuất hiện?
Bây giờ ba cô muốn đến tìm cô, cô không cảm thấy mình nên nhận người ba này, bất kể ông ta là ai.

Không có lý do gì vào lúc cô hai mươi bốn tuổi một người bỗng nhiên chạy tới trước mặt cô nói với cô ba là ba con thì cô liền nên tiếp nhận, hình như không có đạo lý như vậy, cũng không có chuyện tốt như vậy.

Đương nhiên, ông ta cũng có thể có chỗ khó xử, ông ta cũng có khả năng không phải không tìm mà là không tìm thấy, không phải nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành tìm một người phụ nữ hai mươi lăm năm sao?
Khoảng thời gian này cùng chuyện của cô lại tương tự.

Nhưng mà, bây giờ người đó không trực tiếp đến tìm cô, thậm chí cũng không dùng cách thức trực tiếp dứt khoát, ngược lại dùng thủ đoạn thế này, với cách làm như vậy của họ, người đó là không dám trực tiếp đến tìm cô? Hay là không dám dùng cách thức trực tiếp để làm giám định?
Có nhiều cách quang minh chính đại như vậy, họ lại cứ lựa chọn cách lén lén lút lút không thể gặp người.

Tại sao cô phải đưa tóc của mình cho họ?!

Cho nên, bất kể tình huống thế nào, cô cũng không thể để họ lấy đi tóc của mình!!
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này hẳn có thể đến đây kết thúc, cô và Quỷ Vực Chi Thành không có bất kỳ quan hệ gì, cô và thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành càng không thể có bất kỳ quan hệ gì, sau khi có kết quả giám định ADN, bên kia hẳn có thể dừng lại rồi.

Vì kết quả giám định ADN nhất định không khớp, trừ phi y tá kia vừa khéo là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng biết khả năng này cực thấp, gần như là không.

Cho nên, Hàn Nhã Thanh không lại lo lắng chuyện đó, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, dù kết quả giám định ADN không khớp, vẫn là có người không từ bỏ, vẫn có người muốn tra.

Trong phòng, chuông điện thoại Hàn Nhã Thanh vang lên, là điện thoại của Đường Bách Khiêm lúc nãy cô gọi không ai bắt máy.

Con ngươi Hàn Nhã Thanh khẽ lóe, cầm điện thoại lên, trực tiếp ấn nút nhận.

“Thanh Thanh.

” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói Đường Bách Khiêm đã truyền tới, vẫn là cách xưng hô trước đây, vẫn là giọng điệu ôn hòa có chút thân thiết.

“Học trưởng.

” Hàn Nhã Thanh cũng theo cách xưng hô vốn dĩ gọi một tiếng.

Nhưng cô không muốn che giấu sóng ngầm thế này, không muốn dùng giọng điệu như không xảy ra chuyện gì để che giấu vấn đề tồn tại rõ ràng, cho nên Hàn Nhã Thanh trực tiếp nói: “Học trưởng hẳn là biết nguyên nhân tôi gọi điện thoại cho anh đi?”
“! ” Đường Bách Khiêm bên đầu kia điện thoại im lặng giây lát, không biết đang nghĩ gì.

“Thanh Thanh, em phải biết, anh sẽ không tổn thương em, anh càng sẽ không tổn thương hai bảo bối.


Đường Bách Khiêm hẳn là hiểu rõ thái độ của Hàn Nhã Thanh, cho nên lúc này anh ta cũng không lại giả như không có gì nữa, chỉ là anh ta rõ ràng không định trả lời thẳng vào vấn đề của cô.

“Học trưởng dám cam đoan những tin tức bạo lộ trên mạng không liên quan tới anh sao?” Hàn Nhã Thanh làm việc xưa nay luôn dứt khoát trực tiếp, cô không thích nhất là hàm hàm hồ hồ như vậy.

Đúng, những tin tức trên mạng kia không phải Đường Bách Khiêm trực tiếp lộ ra, nhưng nếu không phải anh ta cung cấp những tư liệu đó, Trác Hiểu Lam làm sao biết?
Đặc biệt là tờ chứng nhận kết hôn kia, ban đầu vốn là Đường Bách Khiêm làm trộm, chuyện này ngay cả cô cũng không biết, nếu không phải anh ta cung cấp, Trác Hiểu Lam căn bản không thể nào biết được.


“Thanh Thanh là đang hoài nghi anh?” Đầu kia điện thoại, Đường Bách Khiêm như cười cười, nhưng giọng điệu lại khiến người ta không cảm thấy chút vui vẻ.

“Tôi không nên hoài nghi anh sao? Chẳng lẽ đây không phải là ý của anh? Tôi muốn hỏi học trưởng một chút anh lộ ra những tin tức đó rốt cuộc là muốn làm gì?” Hàn Nhã Thanh không muốn ba phải như vậy, một chính là một, hai chính là hai, cần gì phí lời như thế.

Đường Bách Khiêm bên đầu kia điện thoại lại im lặng, một lát sau mới chậm rãi mở miệng:
“Anh không nghĩ tới, anh ở bên Thanh Thanh nhiều năm như vậy, Thanh Thanh lại nghĩ về anh như thế?”
Con ngươi Hàn Nhã Thanh khẽ híp lại, cô quá hiểu Đường Bách Khiêm, anh ta nói chuyện trước nay luôn như vậy, luôn không cho người khác một câu rõ ràng, cứ thích mập mờ.

Dù Đường Bách Khiêm rõ ràng làm sai, anh ta cũng có thể dùng lời nói mơ hồ này để che giấu.

Nếu là trước đây, Hàn Nhã Thanh có lẽ sẽ tin anh ta, nhưng trước đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô đối với Đường Bách Khiêm sớm đã không còn sự tin tưởng trước đây nữa.

Sau khi cô làm thủ tục ly hôn với Dương Tầm Chiêu, Đường Bách Khiêm cố ý dụ cô tới nước M, sau đó thiết kế che giấu Dương Tầm Chiêu, chuyện này cô còn có thể hiểu được.

Nhưng anh ta rõ ràng biết Đường Lăng đang tìm cô, rõ ràng biết quan hệ giữa cô và Đường Lăng, nhưng anh ta lại hết lần này tới lần khác ngăn cản Đường Lăng tìm được cô.

Sau đó, cô kêu Đường Lăng đi dẫn hai bảo bối về, Đường Bách Khiêm vì không để hai bảo bối quay về, cố ý tách chúng ra, lúc đó nếu không phải chị Hồng Linh kiên trì đưa hai bảo bối về trước, nếu hai bảo bối thật sự về nước M, cô muốn đón chúng về chắc chắn không đơn giản như vậy.

Những chuyện này Đường Bách Khiêm đều giấu cô làm, bây giờ anh ta dựa vào cái gì muốn cô tin anh ta?
Đường Bách Khiêm dựa vào cái gì mà còn đánh lá bài tình cảm với cô?
Đúng, năm đó Đường Bách Khiêm từng giúp cô, rất nhiều điều đều là anh ta dạy cô, nhưng trong năm năm đó, cô vì anh ta hoàn thành không ít nhiệm vụ, trong đó bao gồm những nhiệm vụ rất nguy hiểm, độ khó rất cao, những nhiệm vụ liên quan tới lĩnh vực chuyên môn của cô, những người khác không cách nào hoàn thành.

Có thể nói, Đường Bách Khiêm ngay từ khi bắt đầu dạy cô, cô đã làm việc thay anh ta, những chuyện cô làm mấy năm này đủ để bù lại sự giúp đỡ của anh ta đối với cô.

Cũng là cô quá niệm tình, cho nên xem Đường Bách Khiêm thành người thân, thực ra quan hệ của họ hẳn là quan hệ thuê mướn.

“Học trưởng, quan hệ của chúng ta dừng tại đây, hoàn toàn kết thúc, tôi hi vọng sau này anh làm bất cứ chuyện gì cũng đừng lại dính líu đến tôi, càng đừng lại dính líu đến hai bảo bối.

” Hàn Nhã Thanh không muốn đánh bài tình cảm gì với anh ta, cô cảm thấy bây giờ cô và anh ta cũng không có lá bài tình cảm gì có thể đánh nữa.

Lúc Đường Bách Khiêm làm những chuyện đó với cô hẳn đã nghĩ tới tình huống này, chuyện trước đây cô có thể không tính toán, nhưng chuyện lần này cô không thể xem như không có gì xảy ra.

Hai bảo bối là xương sườn của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm ra chuyện tổn thương đến chúng.


Vốn dĩ sau khi lĩnh chứng với Dương Tầm Chiêu, thân phận của hai bảo bối liền có thể công khai quang minh chính đại, không ai có thể nói gì.

Nhưng chính vì những tin tức bạo lộ trước đó, khiến thân phận hai bảo bối trở nên ngượng ngùng.

Bây giờ dù cô nói ra Dương Tầm Chiêu mới là ba ruột của hai bảo bối thì chỉ sợ đa số mọi người cũng sẽ không tin, ngược lại càng thêm hoài nghi, đến lúc đó chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với hai bảo bối.

Đầu kia điện thoại, Đường Bách Khiêm khẽ híp mắt, giọng nói cũng mơ hồ trầm xuống: “Thanh Thanh, em không tin anh như vậy?”
“Được, vậy tôi hỏi anh, giấy chứng nhận kết hôn của nước M đó anh làm lúc nào? Làm trong tình huống gì? Tôi là đương sự tại sao không hề hay biết?” Hàn Nhã Thanh vốn không muốn khiến chuyện quá khó coi, có những lời cô vốn không muốn nói thẳng ra như vậy, nhưng Đường Bách Khiêm lại muốn giả bộ vô tội, vậy thì nói rõ đi.

Đường Bách Khiêm im lặng giây lát, vẫn là chậm rãi nói một câu: “Công việc cần.


“Công việc cần tại sao tôi không biết?” Hàn Nhã Thanh cười lạnh, lý do này của Đường Bách Khiêm quá hời hợt rồi.

Đường Bách Khiêm lại im lặng, mặc dù anh ta có giỏi ăn nói thì cũng không cách nào trả lời câu này của Hàn Nhã Thanh.

“Chứng nhận kết hôn đó ngay cả tôi cũng không biết, cũng chính là nói ngoại trừ anh không một ai biết, vậy Trác Hiểu Lam làm sao biết? Nếu không phải anh cố ý lộ ra, cô ta làm sao biết?” Đã muốn nói, vậy Hàn Nhã Thanh không ngại nói rõ một lần, tránh cho Đường Bách Khiêm lại hàm hồ giả bộ vô tội.

“Thanh Thanh, em nên tin tôi.

” Giọng Đường Bách Khiêm truyền tới, vẫn không nhanh không chậm như vậy, vẫn vô tội như vậy, đương nhiên vẫn là phong cách mập mở bình thường của anh ta.

“Xin lỗi, tôi không tin anh.

” Câu này của Hàn Nhã Thanh nói càng trực tiếp, càng dứt khoát!!.


Bình luận

Truyện đang đọc