CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Con ngươi anh nhìn thẳng vào cô, chuyển động theo cô, từ lúc cô lên cầu thang, cho tới khi cô vào phòng, không nhìn thấy bóng dáng cô nữa, nhưng đôi mắt anh lại vẫn nhìn chăm chú, không hề chớp mắt lấy một cái...

Anh ngôi trên ghế, không đứng dậy, cũng không nhúc nhích, cứ ngây ngốc ngôi như vậy.

Không bao lâu sau, Liễu Ảnh kéo hành lý ra khỏi phòng, sau đó cô nhấc vali, đi từng bước xuống lầu.

Trong vali không có nhiều đồ lắm, rõ ràng không nặng, cô cũng không quá tốn sức, cho nên cô đi rất nhanh, không bao lâu sau đã xuống lầu.

Cô thấy Tư Đồ Không còn ngồi trước bàn ăn, không hề nhúc nhích thì có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

“Tôi đi trước.” Cô nghĩ cuối cùng chào hỏi anh một tiếng, hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này thì tất cả dây dưa với anh đều sẽ kết thúc, sau này sẽ không gặp mặt nữa, dù có gặp cũng xem như không quen biết.

Tư Đồ Không không trả lời, cũng không cử động, chỉ là đôi mắt cứ nhìn cô.

Anh không đáp, cô cũng không bất ngờ lắm, dù sao thì anh luôn như vậy, luôn tính tình bất định, cô cũng không nghĩ nhiều, kéo vali đi về phía cửa lớn.

Cô từng bước đi về phía cửa, chính vào lúc sắp lướt qua người anh, anh bỗng mở miệng: “Liễu Ảnh, ở lại đi, được không?”

“Cái gì?” Bước chân cô dừng lại, nhanh chóng liếc mắt nhìn anh, có lẽ vì quá kinh ngạc nên giọng nói rõ ràng cất cao hơn đôi phân.

Cô cảm thấy mình có lẽ nghe lâm rồi!!

“Ở lại đi, ở lại bên tôi.” Tư Đồ Không đứng dậy, đi tới trước mặt cô, đôi mặt nhìn thẳng vào cô, nói từng chữ thật rõ ràng.

Cô lúc này liền biết mình vừa rồi không hề nghe lầm, nhưng tại sao chứ?

Tại sao anh muốn cô ở lại?

Hơn nữa anh bây giờ muốn cô ở lại là có ý gì?

Kỳ hạn năm năm đã tới, hơn nữa anh cũng sắp kết hôn rồi...

Cô hít sâu một hơi, không trả lời anh, cũng không muốn trả lời, cô bước nhanh muốn tiếp tục đi ra ngoài, cô chỉ xem lời anh vừa nói là điên khùng nhất thời, không xem là thật!

Con ngươi anh lóe lên, nhanh chóng vươn tay giữ lấy cánh tay cô, anh biết cô sẽ cự tuyệt, nhưng lại không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy, ngay cả một đáp án cũng không cho anh, cứ trực tiếp rời đi.

“Tư Đồ Không, anh có ý gì?” Cô nhìn anh, mặt rõ ràng có chút tức giận, đã nói là năm năm, năm năm đã kết thúc rồi, cô sắp rời đi rồi, anh bây giờ là có ý gì?

Năm năm này, cô ở trước mặt anh luôn rất nghe lời, rất dịu dàng, trước giờ chưa từng vi phạm ý anh, cũng chưa từng nổi giận trước mặt anh.

Nhưng bây giờ lời hứa năm năm của họ đã kết thúc, cô không cần nhịn anh nữa đi?

Thấy cô gái nhỏ mặt mày tức giận đến mức chỉ thiếu chỉ vào mũi anh mà mắng, Tư Đồ Không rõ ràng có chút sửng sốt, sau đó khóe môi lại bất giác cong lên.

Anh luôn biết, con người thật của cô không phải dịu dàng ngoan ngoãn như biểu hiện trước mặt anh lúc bình thường.

Anh luôn biết cô có cá tính, chỉ là trước đây cô luôn nhịn trước mặt anh.

Nhưng bây giờ, cô không cần tiếp tục nhịn nữa.

“Ở lại đi, ở lại bên tôi.” Anh lại lặp lại lời ban nãy, giọng điệu lần này hoàn toàn khác với vừa rồi.

“Không.” Lần này, cô trực tiếp cự tuyệt, câu trả lời đơn giản cùng cực, lại không có chút cơ hội thương lượng nào.

Lúc cô trả lời thì trực tiếp đẩy anh ra, kéo vali tiếp tục đi ra ngoài.

“Liễu Ảnh, em nghe tôi nói xong đã.” Anh bị cô đột ngột đẩy ra, khóe môi khẽ giật giật, người phụ nữ này nhẹ như vậy, gầy yếu như vậy, sức lực lại không nhỏ.

“Không, tôi không muốn nghe, tôi cũng không có thời gian nghe.” Cô trâm mặt, dáng vẻ không còn gì thương lượng, khác biệt nghiêng trời lệch đất với vẻ hiền lành ngoan ngoãn bình thường.

“Tôi sẽ không để em đi...” Tay anh giữ chặt cánh tay cô, nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng, cũng vô cùng kiên định.

Đôi mắt cô trừng to, ngực không ngừng phập phồng, có thể nhìn ra cô rất tức giận.

“Tư Đồ Không, anh buông tay ra.” Cô vẫn cực lực đè nén lửa giận trong lòng, mặc dù khoảng thời gian năm năm của anh và cô đã kết thúc rồi, nhưng cô thật sự không muốn xé to chuyện.

“Tôi sẽ không buông.” Giọng anh lúc này không cao, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, anh sẽ không buông tay, tuyệt đối không.

Anh biết, nếu anh buông tay thì cô sẽ thật sự rời khỏi mình.

Anh tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Cô hít sâu một hơi, đôi mắt trừng thật to, nhìn thẳng vào anh, thấy anh hoàn toàn không có ý định buông tay.

Cô thâm cắn răng nghiến lợi, sau đó bỗng giơ chân, hung hăng dùng sức đá vào bắp chân anh.

Tư Đồ Không hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ động chân, hơn nữa tốc độ của cô quá nhanh, anh hoàn toàn không hề phòng bị, sau đó cứ như vậy bị cô đá trúng.

Phải nói cô đá cú này thật sự hung, cô thật sự đã dùng hết sức lực của mình, không chút niệm tình.

Tư Đồ Không là đàn ông, hơn nữa anh còn là kiểu người đàn ông cực kỳ nhẫn nại, lúc này bị cô đá trúng như vậy cũng đau đến cau mày.

Cú đá này của cô thật sự quá hung hăng!!

Anh cảm thấy nếu cô có đủ năng lực thì cô có lẽ sẽ trực tiếp đá anh gãy chân.

Nhưng dù là vậy, anh vẫn không buông tay, vẫn nắm chặt cánh tay cô.

“Tư Đồ Không, anh buông tay.” Liễu Ảnh giãy giụa mấy cái, không thể giãy ra, mặt cô càng thêm tức giận.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không buông.” Giọng anh vẫn rất kiên định, anh sẽ không buông tay, anh sẽ không để cô rời đi.

“Tư Đồ Không, nếu anh còn không buông tay, lần sau chỗ tôi đá sẽ không phải là chân anh.” Mắt cô khẽ híp lại, ý uy hiếp trong câu này vô cùng rõ ràng.

Lúc cô nói câu này, đôi mắt lướt qua chỗ hông anh, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.

Nếu anh còn không buông tay, chỗ cô đá tiếp theo có lẽ chính là...

“Em theo tôi năm năm, sao tôi không biết thì ra em lại bạo lực như vậy.” Anh đương nhiên hiểu rõ ý của cô, nhưng anh vẫn không buông tay, khóe môi còn khẽ cong lên.

Cô như vậy thật sự rất đáng yêu, so với trước đây giả bộ dịu hiền ngoan ngoãn ở trước mặt anh thì anh càng muốn nhìn thấy cô thế này, cô chân thật, sinh động, tươi trẻ như vậy!!

“Điều anh không biết còn nhiều lắm, anh quản được sao?” Cô lúc này thật sự không muốn phí lời với anh, cô chỉ muốn anh buông tay, chỉ muốn rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc