CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Sao lại không liên quan.

Nếu như tôi không ký một bản thỏa thuận như vậy với anh, ba tôi sẽ không bị kích động, sẽ không phải chết.

Là tôi, chính tôi đã giết chết ba mình.” Liễu Ảnh ra sức thoát khỏi bàn tay của anh ta.

Động tác của cô rất mạnh mẽ, dứt khoát.

Tư Đồ Không không muốn để cô thoát ra, nhưng cũng không muốn làm cô bị thương, vậy là anh ta hơi thả lỏng, để cô có thể vùng ra.

Liễu Ảnh nhìn anh ta bằng ánh mắt căm phẫn, không hề che giấu sự hận thù.

Cô hận anh ta, hận anh ta đã lợi dụng cô, hận anh ta đã lừa gạt cô, hận anh ta đã đối xử tàn nhẫn với cô.
Tại sao lại đối xử với cô như vậy?.

Vậy mà cô vẫn ở bên cạnh anh ta năm năm, vẫn nhẫn nhục, chịu đựng, kính nể anh ta năm năm.
“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi.

Không liên quan gì đến em cả, đừng tự đổ hết trách nhiệm lên đầu mình như vậy.” Trước kia, Tư Đồ Không không giải thích quá nhiều, nhưng bây giờ thấy cô tự trách như vậy, đau khổ đến như vậy, anh ta không thể chịu đựng được.
Anh ta có thể làm bản thân đau đớn, làm bản thân khó chịu, nhưng anh ta không muốn làm cô đau khổ.
“Tư Đồ Không, không phải anh giữ tôi ở bên cạnh để trả thù sao? Không phải anh chỉ muốn hành hạ tôi, muốn làm nhục tôi, muốn khiến tôi đau khổ sao? Bây giờ anh nhìn thấy tôi đau khổ, hẳn là trong lòng anh vui vẻ lắm, sung sướng lắm.

Hà cớ gì phải làm bộ làm tịch chứ.” Liễu Ảnh cười khẩy, mục đích của tất cả những việc anh ta làm là khiến cho cô đau khổ, hiện giờ cô đang rất đau khổ rồi, anh ta hẳn phải vui mừng lắm mới đúng, cần gì phải giả bộ tỏ vẻ quan tâm an ủi cô.
Hà cớ gì phải như vậy?
“Không, tôi không phải vậy.” Tư Đồ Không vội vàng phủ nhận, giọng nói rất trầm.

Bây giờ nhìn thấy cô thế này, cõi lòng anh ta như tan nát, làm sao mà vui cho nổi? Cô đau khổ, anh ta còn đau khổ hơn cô.
“Không phải vậy? Anh có dám nói anh giữ tôi bên cạnh không phải vì muốn hành hạ, làm nhục tôi không? Những việc trước kia anh làm, có cái nào không phải là hành hạ, có cái nào không phải là sỉ nhục? Có cần tôi phải kể cho anh từng việc không?” Nghe thấy anh ta phủ nhận, trong lòng Liễu Ảnh càng tức giận hơn, anh ta còn dám nói không phải.
Chẳng lẽ anh ta cho rằng cô đã quên hết tất cả những việc anh ta đã làm rồi sao?

Chẳng lẽ anh ta cho rằng những tổn thương trước đây không hề tồn tại ư?
“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.” Tư Đồ Không luôn kiêu căng ngạo mạn, chưa bao giờ cúi đầu trước người nào, chưa bao giờ giải thích với ai, nhưng giờ phút này lại cuống quýt nói lời xin lỗi.
Anh ta đang giả vờ cái gì vậy chứ?
“Đúng, Tư Đồ Không anh còn lợi hại hơn cả cảnh sát.

Năm đó, dù phải ngồi tù thì ít nhất ba tôi cũng có thể giữ được mạng sống của ông ấy.

Nhưng Tư Đồ Không anh lại muốn ba tôi chết bằng được.” Liễu Ảnh nghĩ đến chuyện đã xảy ra năm đó, thật sự không có cách nào bình tĩnh được.
Năm năm qua, bất kể cô đối xử với anh ta như thế nào thì trong lòng mình, cô vẫn luôn biết ơn anh ta.

Cô luôn nghĩ rằng, năm đó anh ta đã cứu ba cô, anh ta đã cứu cả gia đình cô.
Nhưng ai có thể ngờ, thật ra mọi thứ đều là giả.

Anh ta chính là kẻ sát hại ba cô, còn mẹ cô, chắc hẳn bao năm qua cũng rất đau đớn vì chuyện này.
“Tôi bị như vậy cũng đáng.

Là do tôi quá dốt nát, quá ngu ngốc mới bị anh lừa gạt, bị anh lợi dụng.

Năm năm qua tôi còn thầm biết ơn anh nữa, tôi thật sự bị mù rồi.” Chỉ cần nghĩ đến chuyện trong năm năm này là cả người Liễu Ảnh đều suy sụp.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, đã năm năm rồi, ba tôi cũng đã bị anh hại chết.

Tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, tại sao vẫn chưa thả tôi đi? Chẳng lẽ những nỗi nhục nhã và sự tra tấn anh dành cho tôi trong suốt năm năm qua còn chưa đủ sao? Anh còn chưa vừa lòng sao? Anh còn muốn cái gì nữa?” Bây giờ, Liễu Ảnh lại nghĩ tới nguyên nhân anh ta không chịu để cô rời đi, mỗi một nguyên nhân có thể nghĩ đến đều ẩn chứa âm mưu và sự trả thù.
“Không, không phải vậy.” Tròng mắt Tư Đồ Không thoáng dao động, vội vàng giơ tay ra giữ lấy cô lần nữa: “Em nghe anh nói đã.

Trước đây anh thật sự vì trả thù, nhưng về sau… Về sau tình cảm của anh dành cho em là thật lòng.

Anh thích em, cho nên anh mới muốn tiếp tục giữ em bên cạnh.”
“Ha ha…” Liễu Ảnh phá lên cười giễu cợt khi nghe anh ta nói vậy: “Vì thích tôi nên mới muốn giữ tôi ở bên cạnh? Tổng giám đốc Tư Đồ đang muốn dùng thủ đoạn mới để lừa gạt người ta à, ngay cả tình cảm cũng muốn đùa giỡn sao?”
“Những gì anh nói đều là sự thật.” Lúc này vẻ mặt của Tư Đồ Không rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, lời nói của anh ta cực kỳ chân thành.

Thật ra, trong lòng anh ta hiểu rất rõ, bây giờ anh ta không chỉ thích cô, mà thực sự đã yêu cô rồi.
“Sau đó thì sao? Để tôi tiếp tục làm người tình bí mật bên cạnh anh, tiếp tục làm một tình nhân không có danh dự, cũng không có tự do phải không?” Liễu Ảnh muốn cười, bây giờ cô thực sự rất muốn cười.

Cô không ngờ rằng Tư Đồ Không lại nói anh ta thích cô trong giờ phút này..


Bình luận

Truyện đang đọc