CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Công chúa hiểu nhầm rồi, tôi thật sự không để trong lòng đâu, nên càng không có chuyện tức giận. Tôi chỉ cảm thấy chúng ta thật có duyên, nên mới cố ý đến chào cô một tiếng.” Ý cười trên mặt Sở Bách Hà càng sâu hơn. Lúc này, Sở Bách Hà thật sự không tức giận, bởi vì cô có thể nhìn ra, cô công chúa này đang rất phẫn nộ, nên cô không còn tức giận một chút nào nữa cả.

“Đúng rồi, tôi cứ gọi cô là công chúa như vậy nghe xa lạ quá, tôi nhớ công chúa họ Trình đúng không? Vậy sau này tôi gọi cô là cô Trình nhé.” Sở Bách Hà nhìn Trình Nhu Nhu, ánh mắt hơi sáng lên, đây mới là mục đích thật sự của cô.

Mặc dù lần trước Sở Bách Hà và cô công chúa này quả thật xảy ra chút chuyện không vui lắm, nhưng Sở Bách Hà là người biết chừng mực, đương nhiên không thể làm loạn ở nơi long trọng như thế này được.

Nhưng khi nãy, Sở Bách Hà thấy rõ, công chúa của Qủy Vực Chi Thành có ý thù địch với Nhã Thanh nhà cô. Nếu cô ta đã là kẻ thù của Nhã Thanh, vậy thì cô cũng không cần phải khách sáo làm gì cả.

Cô không muốn gây ồn ào, nhưng khiến cô công chúa não ngắn này mất mặt trước tất cả mọi người thì vô cùng đơn giản, chuyện này hoàn toàn không cần phải cãi nhau.

Trình Nhu Nhu vẫn cố nặn ra nụ cười, chỉ là sau khi nghe thấy lời này của Sở Bách Hà, đặc biệt là khi Sở Bách Hà gọi cô ta là cô Trình, nụ cười trên mặt Trình Nhu Nhu lập tức đông cứng.

Trình Nhu Nhu mím chặt miệng, nhất thời không nói được câu gì.

Hiện giờ, Trình Nhu Nhu vô cùng mẫn cảm với cái họ này của mình. Mặc dù Qủy Vực Chi Thành trước kia đã thừa nhận thân phận này của cô ta, nhưng Thành chủ vẫn không để cô ta đổi họ. Mặc dù ngày trước cô ta hơi khó chịu nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm.

Sau khi nghe thấy câu đó của Bùi Doanh và biết được cô ta không phải là con gái của Thành chủ, giống như có một cây gai mắc kẹt trong tim, khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Thành chủ không cho cô ta đổi họ, điều đó chứng tỏ, ông ta vẫn chưa thật sự thừa nhận thân phận của cô ta.

Cho nên, giờ phút này khi Sở Bách Hà nhắc đến vấn đề này trước mặt mọi người, Trình Nhu Nhu vô cùng tức giận.

“Ồ, tôi nhớ không nhầm, Thành chủ của Qủy Vực Chi Thành họ Trương thì phải? Sao công chúa của Qủy Vực Chi Thành lại họ Trình? Sau khi nhận lại công chúa, sao Thành chủ của Qủy Vực Chi Thành lại không đổi họ cho công chúa thế? Tôi nghe nói, quy định của Qủy Vực Chi Thành rất nghiêm ngặt, cũng rất coi trọng thân phận, nên có lẽ sẽ không qua loa đối với vấn đề họ tên khi nhận tổ quy tông đâu đúng không?” Sở Bách Hà thấy Trình Nhu Nhu đã biến sắc, trong lòng không nhịn được cười thầm. Đương nhiên, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Trình Nhu Nhu dễ dàng như vậy.

Nếu Sở Bách Hà cô đã muốn làm thì nhất định sẽ làm đến cùng.

Khi nghe thấy câu trước đó của Sở Bách Hà, mọi người đã bắt đầu đoán già đoán non. Bây giờ, khi nghe thấy Sở Bách Hà giải thích như vậy, trong nháy mắt, mọi người càng suy đoán nhiều hơn. Thậm chí có người còn bắt đầu nhỏ tiếng bàn luận.

“Tôi cũng nghe nói quy định của Qủy Vực Chi Thành rất nghiêm ngặt, chuyện như vậy quả thật không nên làm qua loa. Sao tôi lại cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ nhỉ?”

“Đương nhiên là kỳ lạ rồi, không biết Qủy Vực Chi Thành đang có ý gì?”

“Nếu như Thành chủ đã nhận lại con gái, vì sao ngay đến cả họ cũng không đổi cho cô ta? Chẳng lẽ Thành chủ còn có ý gì khác ư?”

Mặc dù tiếng bàn tán của mọi người không lớn lắm, nhưng lúc này họ đã tới gần Trình Nhu Nhu, do đó Trình Nhu Nhu đương nhiên cũng nghe thấy.

“Do tôi không muốn đổi. Từ nhỏ tôi đã được bà nội nuôi lớn, tôi theo họ của bà. Mặc dù bây giờ tôi đã nhận lại ba ruột của mình nhưng cũng không thể quên đi người đã nuôi nấng mình ngày trước được.” Phản ứng hiếm hoi của Trình Nhu Nhu lần này cũng coi như khá nhanh.

Chỉ là, cho dù chuyện này là thật, cô ta cũng không nên tự mình nói ra, biểu hiện của cô ta quả thật quá sốt ruột.

Nếu những lời này do người của Qủy Vực Chi Thành bên cạnh cô ta nói ra, thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.

Bùi Doanh liếc nhìn Trình Nhu Nhu, vô thức nhíu mày, cô công chúa ngu ngốc này, quả thật là ngốc chết đi được!

Chuyện như vậy mà cô ta lại đích thân nói ra ư?

“Ồ, hóa ra là do cô Trình không muốn đổi. Có thể nhìn ra cô Trình là một người có tấm lòng biết ơn.” Sở Bách Hà không nhịn được cong môi, có thể thấy, giờ phút này, Sở Bách Hà thật sự đang rất vui.

Sở Bách Hà đang nói thì hơi dừng lại, khẽ nhíu mày. Cô ta giống như nhớ ra gì đó, tâm trạng cũng hơi rối, nói: “Nếu như cô Trình đã là một người biết ơn, vậy vì sao sau khi trở thành công chúa của Qủy Vực Chi Thành, cô Trình lại không đến hỏi thăm người đã nuôi dưỡng cô? Bây giờ, cô Trình đang sống sung sướng, hưởng phúc ở Qủy Vực Chi Thành, nhưng người từng nuôi dưỡng cô lại đang sống vô cùng khổ cực trong núi. Tôi nghe nói, mấy ngày trước, người bà nuôi dưỡng cô Trình bị bệnh, nhưng lại không có tiền đi bệnh viện.”

Có thể thấy Sở Bách Hà là một người khá ghi thù. Lần trước, Trình Nhu Nhu chọc giận cô ta, về sau, cô ta bèn điều tra một chút chuyện liên quan đến Trình Nhu Nhu.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất để Sở Bách Hà điều tra những chuyện này là vì thân phận công chúa Qủy Vực Chi Thành của Trình Nhu Nhu.

Sau khi nghe thấy lời này của Sở Bách Hà, mọi người đều sửng sốt. Khi nhìn sang Trình Nhu Nhu một lần nữa, sắc mặt của mọi người rõ ràng đã thay đổi.

Đương nhiên, Qủy Vực Chi Thành quá lợi hại, không ai dám chọc phải công chúa của Qủy Vực Chi Thành, nên những người đang hóng chuyện cũng âm thầm tránh xa cô ta, để tránh chọc phải phiền phức.

Trình Nhu Nhu tức đến nỗi sắp nổ phổi. Mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Bách Hà, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta.

“Công chúa mệt rồi, để tôi đưa công chúa đi nghỉ ngơi trước, xin lỗi không thể tiếp chuyện mọi người nữa.” Bùi Doanh thực sự không xem tiếp được nữa. Cô ta biết nếu tiếp tục, không chỉ Trình Nhu Nhu mất mặt, mà ngay đến cả Qủy Vực Chi Thành cũng bị Trình Nhu Nhu làm cho mất hết thể diện.

“Ồ, cô Trình mệt rồi ư? Vậy cô Trình mau chóng đi nghỉ ngơi đi.” Sở Bách Hà rất “ân cần” hỏi thăm Trình Nhu Nhu. Chỉ là lúc này, Sở Bách Hà cố ý cao giọng, rất nhiều người đều nghe thấy.

Có thể nghe thấy rõ tiếng gọi “Cô Trình” của Sở Bách Hà.

Trình Nhu Nhu vốn đã rất tức giận, tức đến mức sắp giết người đến nơi, giờ phút này khi nghe thấy Sở Bách Hà gọi cô ta là “Cô Trình”, Trình Nhu Nhu thật sự muốn xông lên xé xác Sở Bách Hà.

Bùi Doanh dùng sức kéo cô ta lại: “Chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi.”

Trình Nhu Nhu ngu ngốc nhưng Bùi Doanh thì không. Bùi Doanh nhìn ra, Sở Bách Hà cố ý khiến Trình Nhu Nhu mất mặt. Trình Nhu Nhu tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Bách Hà. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ không có lợi cho Trình Nhu Nhu.

“Cô kéo tôi làm gì? Vì sao khi nãy cô không giúp tôi, cô không nhìn thấy Sở Bách Hà cố ý khiến tôi mất mặt ư?” Trình Nhu Nhu bị Bùi Doanh kéo vào một góc, sắc mặt của cô ta lúc này vẫn vô cùng khó coi. Cô ta lập tức trút giận lên người Bùi Doanh.

Hiếm khi Trình Nhu Nhu biết rằng Sở Bách Hà đang cố ý khiến cô ta mất mặt.

Bùi Doanh vô cùng tức nhưng cô ta phải nhịn xuống bởi vì cô ta còn phải lợi dụng thân phận công chúa của Trình Nhu Nhu và vẫn phải lợi dụng sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành để đối phó với Hàn Nhã Thanh.

“Cô bình tĩnh một chút, Sở Bách Hà rõ ràng là đang cố ý chọc tức cô. Cô tức giận thì càng đúng ý cô ta, ở trường hợp như thế này, cô phải biết cách che giấu cảm xúc của mình.” Bùi Doanh kiên nhẫn, muốn dạy cho Trình Nhu Nhu một vài điều cơ bản.

“Cô cũng biết cô ta cố ý, món nợ này chưa xong đâu, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Trình Nhu Nhu vốn là một cô gái nhỏ nhen, lại là người rất hay ghi thù. Lần trước, Trình Nhu Nhu xảy ra mâu thuẫn với Sở Bách Hà, nhưng khi đó, cô ta cũng không tức giận như bây giờ.

“Sở Bách Hà làm vậy rõ ràng là vì Hàn Nhã Thanh, nên chúng ta phải đối phó với Hàn Nhã Thanh thì mới đả kích được Sở Bách Hà.” Bùi Doanh không muốn lằng nhằng nữa, cho dù như thế nào, kế hoạch của cô ta mới là quan trọng nhất. Cô ta tuyệt đối sẽ không để những chuyện khác ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc