CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Hồi nãy không phải cô nói đã quên mất mình thay đổi giới tính vào năm mấy tuổi? Bảo tôi giúp cô xác định một chút sao? Tôi đây chính là đang xác định cho cô." Đường Lăng nhìn cô, đôi con ngươi chớp chớp, sau đó rất nghiêm túc mà giải thích một câu.

Lâm Bối: "…"

Cô bảo anh giúp cô xác định khi nào vậy?"

Cô nói lời này khi nào?!

Người đàn ông này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ

Sao anh có thể như vậy?

Nhất thời, Lâm Bối tức đến không nói ra được một câu phản bác.

Nhưng mà, trong lúc nói lời này, Đường Lăng không có ngừng tay qua, động tác của anh chưa hề dừng lại, động tác vẫn còn đang tiếp tục.

Lúc này, Lâm Bối tức lắm rồi, nhất thời có chút quên mất động tác của anh.

Đường Lăng, anh buông tôi ra." Lâm Bối sợ đến sắc mặt đều thay đổi, ngay sau đó, cô cũng không quan tâm nhiều nữa, bắt đầu dùng sức giãy dụa.

Nhưng mà, vẫn không thoát được.

Đôi con ngươi của cô nheo lại, đột nhiên nhấc chân lên, đá về phía Đường Lăng.

Tính cảnh giác của Đường Lăng cao đến mức nào chứ, lúc chân của cô vừa nhúc nhích là anh đã phát hiện ra rồi, đợi đến khi chân cô đá tới, Đường Lăng đột nhiên buông cô ra, lùi ra sau hai bước.

Bởi vì Đường Lăng đã lùi lại, Lâm Bối đương nhiên là đá hụt, nhưng Lâm Bối cũng được tự do rồi.

Lâm Bối sững sờ, sau khi hồi thần lại, phản ứng đầu tiên, chính là muốn thu băng quấn lại.

Bởi vì băng mà cô quấn có hơi dài, hồi nãy Đường Lăng đã tháo lỏng ra một nửa, băng quấn đó đã rũ xuống, lộ ra một khúc dài ở bên ngoài.

Cô ra ngoài như vậy, chắc chắn là không được rồi, chí ít cô phải thu cái đống băng quấn này lại.

Nhưng, chính vào lúc này, Đường Lăng lại đột nhiên sáp đến, lại vươn tay ra, muốn kéo cô.

Lâm Bối nhìn thấy Đường Lăng vươn tay tới, trong lòng kinh hoảng, phản ứng bản năng chính là nhanh chóng lui lại, né ra.

Theo lý mà nói, trong tình hình bình thường, Đường Lăng muốn bắt lấy một người, thì người đó tuyệt đối là không thể né tránh được.

Nhưng, lần này, Lâm Bối vậy mà lại né được, hơn nữa còn né đi rất dễ dàng nữa.

Bản thân Lâm Bối có chút không dám tin, nhất thời có chút sững sờ.

Tay của Đường Lăng đã vươn tới, Lâm Bối nhanh chóng xoay một vòng, né đi tay của Đường Lăng.

Cô xoay như vậy, băng quấn càng lỏng ra.

Cô càng nhúc nhích, thì mớ băng quấn đó càng lỏng ra, động tác của cô càng nhanh, thì mớ băng quấn đó càng lỏng ra nhanh hơn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì không cần Đường Lăng cởi, mớ băng quấn của cô cũng sẽ hoàn toàn tuột khỏi.

Cho nên, Đường Lăng đây là cố ý đúng chứ? Đường Lăng cố ý để cô tự nhúc nhích, còn cố ý khiến cho cô xoay vòng.

Lâm Bối ý thức ra điểm này, chỉ hận đến thầm nghiến răng.

Đường Lăng thật đúng là quá quá bỉ ổi!

Nhưng mà, cô còn có thể làm sao nữa? Không lẽ nhìn thấy Đường Lăng muốn bắt lấy cô, cô liền đứng yên đó để cho Đường Lăng bắt?

Lâm Bối đang nghĩ, Đường Lăng lại sáp đến, tay của Đường Lăng lại vươn đến cô lần nữa.

Lâm Bối thầm thở ra một hơi, cô thầm nghĩ, đợi Đường Lăng sáp đến rồi, cô dứt khoác xông tới, cắn chết anh là xong.

Nhưng, lần này Đường Lăng lại không tiến gần quá, đến cách cô 1 mét hơn thì ngừng lại rồi.

Đôi con ngươi Lâm Bối lập loè, Đường Lăng lại muốn làm gì đây?

Thực ra Đường Lăng bây giờ không cần làm gì cả, cô đã hoàn toàn bị lộ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc