CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đường Minh Hạo tính toán thời gian, từ lúc cậu gửi ảnh cho Dương Tầm Chiêu đến bây giờ, cũng tâm một tiếng rồi, Dương Tầm Chiêu chắc là cũng sắp đến. 

Mà lúc này, Dương Tầm Chiêu đúng là đang trên đường, hướng mà anh đi, cũng chính là hướng về hội sở. 

Nhưng chính lúc này, điện thoại Dương Tầm Chiêu đột nhiên vang lên, anh thoáng nhìn, nhanh chóng bắt máy. 

"Tra được rồi, Viên Quân Doanh hôm nay vừa về nước, anh ta vừa về nước liền hẹn cô chủ nhà họ Hàn hình như là có vụ án gì quan trọng lắm, hôm nay cả ngày, cả ngày Viên Quân Doanh đều không sắp xếp gì khác, chỉ có mỗi việc này thôi." Đối phương tra ra rất kỹ càng, nói cũng rất kỹ càng. 

Mà lúc này, Dương Tầm Chiêu nghe thấy câu này, đôi mắt dân nheo lại. 

Viên Quân Doanh quả nhiên có mờ ám, vừa về nước liền vội vã tìm người phụ nữ của anh, mà cả ngày đều không có sắp xếp những chuyện gì khác?

Viên Quân Doanh là muốn cả ngày đều quấn lấy người phụ nữ của anh? 

"Anh ta hiện tại ở đâu?" Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu lúc này lạnh đến cực điểm, gằn từng chữ nói ra càng thêm lạnh thấu xương. 

“Hội sở Ngự Thư, phòng 218.” Đâu dây bên kia khi nghe thấy câu hỏi của Dương Tầm Chiêu không kiếm được mà run rẩy.

Cậu ba Dương thế này là sao? Sao anh nghe thấy như có mối thù giết cha, mối hận cướp vợ thế này.

Nhưng mà, những điều đó rõ là không tôn tại!!

Dương Tầm Chiêu cùng Viên Quân Doanh trước nay đều là nước sông không phạm nước giếng.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu cong nhẹ, xem ra anh đoán không sai. 

Từ chỗ của anh đến hội sở Ngự Thư, cân mười lăm phút. 

Mười lăm phút sau, Dương Tầm Chiêu dừng xe bên ngoài hội sở, anh trực tiếp dừng xe ngoài cửa lớn, sau đó nhanh chóng xuống xe. 

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa lớn, cho nên liếc mắt liên thấy được Dương Tầm Chiêu đôi mắt của cậu lập tức sáng lên mấy phân. 

Dương Tầm Chiêu tốc độ thật nhanh, vừa đúng một tiếng đồng hồ. 

Cậu nhớ, cậu gửi ảnh cho Dương Tầm Chiêu, nhưng trên ảnh không có manh mối gì, Dương Tầm Chiêu cũng không gọi lại cho cậu, điện thoại của mẹ cũng không gọi được. 

Thế mà Dương Tầm Chiêu nhanh như thế đã tìm đến đây?! 

Ừ, Dương Tầm Chiêu quả nhiên lợi hại! 

“Ấy, cậu ba Dương sao lại đến đây?” Vì Đường Minh Hạo nhìn quá chăm chú, chú Lý cũng thuận theo ánh mắt của cậu, nhìn thấy cậu ba Dương. 

“Hỏng rồi, cậu ba Dương không phải đến bắt người chứ?” Sắc mặt chú Lý lập tức thay đổi: “Nhìn dáng vẻ cậu ba Dương, nhất định là đến bắt người, không được, phải gọi điện thoại cho cô chủ, để cô chủ chuẩn bị trước ” 

Chú Lý thúc nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi cho Hàn Nhã Thanh, nhưng lại không có ai nghe. 

Đường Minh Hạo chợt nhớ tới, lúc trước cậu lấy điện thoại của mẹ chỉnh thành yên lặng, khi cậu trả di động lại cho mẹ, chỉ nhớ xóa mất cuộc gọi nhỡ của Dương Tầm Chiêu, quên bật chuông lại. 

Mà lúc này Dương Tầm Chiêu đã vào trong hội sở. 

“Sao cô chủ lại không bắt máy chứ? Tiêu rồi, tiêu rồi, dáng vẻ khi nãy của cậu ba Dương đáng sợ quá, cảm giác như muốn giết người vậy.” Chú Lý lúc này rất sốt ruột, biết Dương Tầm Chiêu không phải ngày một ngày hai, nhưng chưa bao giờ thấy Dương Tầm Chiêu đáng sợ như thế. 

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng phát hiện lúc này trên người cậu ba Dương đằng đằng sát khí. 

Sẽ không xảy ra án mạng chứ? Không phải cậu đùa quá rồi chứ?

Nhưng mà, cậu vốn nghĩ khi gửi hình cho Dương Tầm Chiêu, thì anh nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu, rõ ràng cậu đã lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không làm theo kế hoạch của cậu.

Dương Tầm Chiêu nếu giận mẹ, tính sổ với mẹ, thế thì phải làm sao?

“Con vào xem thử.” Cậu bé Đường Minh Hạo đẩy ra định bước xuống.

“Cậu chủ nhỏ, lúc này cậu đừng nên vào, việc của cậu cậu ba Dương còn chưa biết, nếu lúc này để cậu ba Dương biết, không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì” Chú Lý nhanh tay kéo cậu lại, tình hình này, vẫn là bớt một chuyện vẫn hơn.

Xem tình hình đã, nếu thật sự không ổn thì gọi điện cho cậu cả.

Lúc này, trong phòng, nhân viên công tác đã lấy ra tư liệu, Hàn Nhã Thanh đang tìm kiếm, sau đó nhanh chóng ghi chép trên giấy ghi chú, nhưng cô viết ký hiệu nên Viên Quân Doanh xem không hiểu.

Hàn Nhã Thanh viết rất nghiêm túc, rất chuyên chú, Viên Quân Doanh nhích ghế của mình lại gần cô một chút, cơ thế lại dựa gần hơn một chút, xem cô không ngừng ghi chép gì đó.

Hàn Nhã Thanh cũng không chú ý đến Viên Quân Doanh ngày càng nhích đến gần.

Nhưng chính lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Dương Tầm Chiêu đứng trước cửa, cảnh tượng như thế đập vào mắt.

Thấy cơ thể của Viên Quân Doanh sắp dựa đến Hàn Nhã Thanh, đôi mắt đầy nguy hiểm của Dương Tầm Chiêu nheo lại, lúc này anh thật sự muốn giết người.

Nhưng mà anh vẫn kiếm lại được.

Nghe thấy tiếng động, Viên Quân Doanh ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, liên ngơ ra, Dương Tầm Chiêu sao lại xuất hiện ở đây?

Chuyện gì thế này?

Hàn Nhã Thanh tưởng rằng là người của Viên Quân Doanh, cô vẫn chăm chú tra tư liệu, nên cũng không có ngẩng đầu lên, vì vậy, cô không nhìn thấy Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy phản ứng của Hàn Nhã Thanh khuôn mặt rõ ràng trâm xuống, nheo mắt lại cứ như vậy nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh

Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng, Viên Quân Doanh ngơ người, vô thức nhìn Hàn Nhã Thanh một thoáng, Dương Tầm Chiêu là vì cô mà đến?

Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng cảm nhận được bầu không khí có gì không đúng lắm, cô ngẩng đầu nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, cũng sửng sốt: "Sao anh lại tới đây?"

Sao anh ta lại đến đây Trùng hợp? Rất hiển nhiên là không phải! Anh ta đến rõ ràng là tìm cô, không, có lẽ là đến bắt cô.

Nhưng, làm sao anh ấy biết cô ở đây?

Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh cô, kéo một cái ghế, để nó ở vị trí không thể gần hơn được nữa, rồi rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh cô.

Tay của anh cũng rất tự nhiên duỗi ra, nắm lấy cô.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, rất rõ ràng, anh ta cố ý.

Anh cũng không nói gì, nhưng Hàn Nhã Thanh nhìn ra anh không vui.

Ừ, rất không vui.

“Cậu ba Dương, có ý gì?” Viên Quân Doanh nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại chỗ tay của Hàn Nhã Thanh bị Dương Tầm Chiêu nắm lấy, vẻ mặt anh trâm xuống.

“Tôi đến tìm người phụ nữ của tôi.” Dương Tầm Chiêu nhướng mắt, nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng nhìn Hàn Nhã Thanh, tính chiếm hữu cũng bá đạo quá.

“Người phụ nữ của anh?” Lông mày của Viên Quân Doanh nhướng lên: “Anh nói Thấm Nhi là người phụ nữ của anh?”

Viên Quân Doanh không tin lắm, nhưng lúc này Dương Tầm Chiêu nhìn cô như thế, động tác lại thân mật, mà quan trọng nhất đó chính là cô không cự tuyệt, thậm chí một chút xíu phản kháng cũng không có.

Nhưng mà Đường Thấm Nhi mới về nhà họ Đường mới mấy ngày, làm sao lại quen thân với Dương Tầm Chiêu như vậy? Làm sao lại thành người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc