CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Chuyện này cũng là sau đó Hàn Nhã Thanh mới biết, chỉ là cô không nói với ai, kể cả ông cụ Hàn.

Trong khoảng thời gian này, vì nể mặt ông cụ Hàn nên cô mới không đuổi nhà Hàn Trung Dung ra ngoài.

“Hàn Nhã Thanh, cô dựa vào đâu mà làm vậy?” Hàn Trung Dung không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa, ông ta thực sự lo lắng.

Đây là chuyện liên quan đến lợi ích của ông ta nên ông ta mới biết sốt ruột.

Bây giờ Hàn Trung Dung không có tiền trong tay, số tiền cuối cùng của nhà họ cũng đã đưa cho đám bắt cóc rồi.

Nếu giờ Hàn Trung Dung ra ngoài thì không có chỗ để ở, hơn nữa sợ rằng ngay cả ăn uống cũng trở thành vấn đề.

“Chỉ dựa vào việc tôi là Hàn Nhã Thanh.” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, lạnh lùng nói ra từng chữ, đối với một kẻ không có tính người, cô đã không còn muốn nhiều lời với ông ta.

Hàn Nhã Thanh nói xong thì xoay người muốn rời đi.

“Hàn Nhã Thanh, cô không được đi, cô nói rõ cho tôi, dựa vào đâu mà cô đuổi tôi đi? Ông già còn không đuổi tôi thì cô dựa vào đâu hả? Cô có tư cách gì?” Hàn Trung Dung hoàn hồn rồi lớn tiếng quát.

Ông ta không nhắc tới ông cụ Hàn thì không sao, vừa nhắc tới là sắc mặt Hàn Nhã Thanh càng thêm lạnh lùng.

“Tiễn ông Hàn về đi, giám sát ông ta thu dọn đồ đạc, sau đó bảo ông ta rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn. Nhớ, không cho phép ông ta cầm bất cứ thứ gì của nhà họ Hàn.” Hàn Nhã Thanh không quay đầu lại, cũng chẳng nhìn Hàn Trung Dung, cô chỉ trâm giọng ra lệnh cho một vệ sĩ bên cạnh.

Tối qua Dương Tầm Chiêu điều hai vệ sĩ tới, anh nói đám bắt cóc đó có thể vẫn còn lọt lưới, không thể không cẩn thận.

Hàn Nhã Thanh nghe theo anh.

“Vâng.” Vệ sĩ đáp lời rồi đi về phía Hàn Trung Dung.

“Hàn Nhã Thanh, vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy, đồ khốn kiếp vô liêm sỉ, tôi phải giết cô, đáng lẽ ra tôi nên để đám bắt cóc đó bắt cô đi, chơi chết cô rồi bảo họ quay lại video cô bị nhiều người đàn ông chơi đùa, cho cô...” Hàn Trung Dung càng nói càng khó nghe, càng nói càng ghê tởm.

Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, chỉ là lúc này giọng Hàn Trung Dung đột nhiên im bặt.

Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, theo lý mà nói thì Hàn Trung Dung phải mắng hăng hơn chứ, không thể tự dừng lại vào lúc này được.

Cô xoay người nhìn lại, sau đó thấy Dương Tầm Chiêu đã về, lúc này trong đôi mắt đang nheo lại của anh đầy sát khí khát máu, sát khí ấy khiến người khác sởn hết cả gai ốc.

Những lời nói vừa rồi của Hàn Trung Dung đã chọc tức cậu ba Dương, không chỉ vì chuyện của Hàn Nhã Thanh mà còn vì chuyện từ rất nhiều năm trước.

Chuyện liên quan đến mẹ anh!

Hiển nhiên Hàn Trung Dung đã bị Dương Tầm Chiêu dọa sợ, không dám mắng nữa.

“Đưa ông ta ra ngoài, chăm sóc cho tốt.” Dương Tầm Chiêu thấy Hàn Nhã Thanh quay đầu nhìn sang, sát khí trong mắt biến mất, sau đó anh trâm giọng ra lệnh cho vệ sĩ.

Nghe cậu ba Dương nói “chăm sóc cho tốt”, người vệ sĩ khẽ run lên, anh ta quá rõ “chăm sóc cho tốt” mà cậu ba Dương nói là ý gì.

Nhưng Hàn Trung Dung vẫn chưa biết, nghe cậu ba Dương nói vậy thì mừng rỡ, còn lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn cậu ba Dương...”

“Đi đi.” Vệ sĩ không nhìn tiếp được nữa bèn đưa Hàn Trung Dung đi.

Sau khi ông ta đi, Dương Tầm Chiêu bước nhanh tới chỗ Hàn Nhã Thanh, anh ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn cô thật mạnh.

Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hàn Trung Dung, anh không khỏi có chút sợ hãi, nếu tối hôm đó cô là người bị bọn bắt cóc bắt đi, anh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.

Anh nghĩ anh sẽ tự tay giết những người đó, anh nghĩ có lẽ anh sẽ tự giết bản thân mình.

Anh nhớ lại vụ việc nhiều năm trước, anh thật sự rất sợ, rất sợ.

Thật may mắn! May mà cô không sao!

Anh tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.

Mặc dù cô không sao nhưng anh cũng sẽ không tha cho những người có ý đồ làm hại cô, kể cả Hàn Trung Dung, mà hôm nay ông ta còn tự va vào họng súng của anh, vậy thì đừng trách anh.

“Em không sao.” Hàn Nhã Thanh biết anh lo lắng điều gì, cô dựa vào lòng anh, vòng tay lên ôm eo anh: “Anh đừng lo lắng, em sẽ không để mình gặp chuyện đâu.”

Trước đây vì hai con, cô sẽ không để mình gặp chuyện, sau này còn có anh nữa.

Vì họ, cô cũng phải bảo vệ tốt bản thân!

Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi vừa rồi của anh, cô ngẩng đầu, kiễng chân hôn lên môi anh.

Cô biết người đàn ông này rất mạnh mẽ nhưng đôi khi anh cũng yếu đuối, cũng cần được an ủi.

Mà anh lúc này dường như có vẻ mỏng manh, yếu đuối khiến người khác càng thêm xót xa, Hàn Nhã Thanh nhìn mà đau lòng.

Hàn Nhã Thanh vốn chỉ định hôn nhẹ anh, nhưng Dương Tầm Chiêu lại ôm chặt lấy cô, khiến nụ hôn càng sâu hơn.

Dương Tầm Chiêu hôn rất sâu nhưng bàn tay ôm cô của anh lại đang run rẩy, đó là một loại sợ hãi từ nơi sâu nhất trong trái tim anh.

Không ai có thể biết được nỗi sợ hãi trong lòng anh lúc này.

Cảm giác sợ hãi ấy đã được anh che giấu rất nhiều năm, vậy mà bây giờ lại đột nhiên bị đào lên máu tươi đầm đìa.

Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nhạy cảm, đương nhiên cô cảm nhận được sự khác thường của anh, mắt cô hơi loé lên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô cho rằng anh đang sợ hãi vì chuyện của cô.

Cô đưa tay ôm chặt lấy anh, muốn cho anh sự an ủi chân thực nhất.

Đôi tay run rẩy của Dương Tầm Chiêu dân bình thường lại, trái tim hoảng hốt của anh dường như cũng dân bình tĩnh lại.

Tầng này không có nhiều bệnh nhân, rất yên tĩnh, cũng không có người, lúc này chỉ còn lại một vệ sĩ, đương nhiên anh ta cũng tinh ý, đã quay người lại, đưa lưng về phía họ từ lâu.

“Ăn sáng trước đi, lát nữa em về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ ở lại đây trông chừng.” Sau nụ hôn kịch liệt, Dương Tầm Chiêu thở nhẹ, nghĩ đến cô đã ở bệnh viện cả đêm, chắc chắn cũng mệt rồi.

Cô mệt nhưng người đau lòng lại là anh.

“Anh cũng về nghỉ ngơi đi, tối qua anh cũng cả đêm không nghỉ rồi.” Hàn Nhã Thanh sợ tối qua sẽ xảy ra chuyện gì nên mới ở lại đây, nhưng bác sĩ đến khám vài lần đều nói mặc dù khả năng ông cụ Hàn tỉnh lại không lớn mà khả năng xảy ra tình huống bất ngờ đột ngột cũng không lớn.

Phòng chăm sóc đặc biệt đều có người chăm sóc đặc biệt, Phạm My còn mời y tá đặc biệt tới chăm sóc, mà cô và Dương Tầm Chiêu đều cần về nghỉ ngơi.

“Sao thế? Em muốn về nghỉ ngơi cùng anh à?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, lông mày hơn nhướng lên, tâm trạng của anh lúc này không tốt lắm, hay phải nói là rất tệ, nhưng anh không muốn cô lo lắng nên phải cố gắng thể hiện nhẹ nhõm.

Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật, vê nghỉ ngơi cùng anh? Vậy còn nghỉ ngơi tử tế được không?

Cô sợ là sẽ còn mệt hơn ấy!

Cuối cùng Dương Tầm Chiêu vẫn kiên trì bảo Hàn Nhã Thanh về trước.

Khi Hàn Nhã Thanh đi xuống thì thư ký Lưu đã ở dưới lâu chờ cô.

Khi Hàn Nhã Thanh chuẩn bị lên xe thì tình cờ trông thấy vệ sĩ đưa Hàn Trung Dung về quay lại.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, vệ sĩ này đưa người đi đâu mà lâu vậy?

Đối xử với loại người như Hàn Nhã Thanh mà phải khách sáo vậy ư?

“Anh đưa ông ta đi đâu rồi?” Hàn Nhã Thanh hỏi vệ sĩ đó.

“Tôi đã rất nhân từ rồi, không đánh chết ông ta.” Có lẽ vệ sĩ kia đi theo cậu ba Dương quen rồi, cách tư duy cũng hơi khác với cách nói bình thường.

Anh ta tưởng Hàn Nhã Thanh đang hỏi mình đánh người thành ra thế nào rồi.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt sau đó khoé môi co rút kịch liệt, được rồi, cuối cùng cô cũng hiểu câu “chăm sóc cho tốt” của cậu ba Dương có ý gì rôi.

Không đánh chết người đã được coi là nhân từ rồi!

Ừm, đây đúng là phong cách của cậu ba Dương!

Hàn Nhã Thanh đương nhiên muốn về nhà họ Đường trước, thư ký Lưu đưa cô về nhưng Dương Tầm Chiêu còn dặn vệ sĩ đi theo cô, chỉ là khi đến nhà họ Đường, vệ sĩ không vào mà chờ cô ở ngoài.

Hàn Nhã Thanh nói với Dương Tầm Chiêu cho vệ sĩ và, cậu ba Dương không cố chấp bằng cô, cuối cùng vẫn phải đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là khi nào ra khỏi nhà họ Đường, cô phải gọi cho anh.

Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, nhưng cũng không nói gì thêm.

Cả đêm không ngủ, cô thật sự rất mệt, cô muốn đi xem hai con trước rồi mới lên lầu ngủ.

Chỉ là Hàn Nhã Thanh còn chưa vào đại sảnh, điện thoại cô đã đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số lạ, đầu lông mày hơi nhíu lại nhưng cô vẫn nghe máy: “Alo, ai vậy ạ?”

“Cô là cô Đường, Đường Thấm Nhi phải không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam, giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khiến người khác cảm thấy có phần nặng nề, áp lực.

“Là tôi, ông là ai?” Mắt Hàn Nhã Thanh hơi loé lên, cô chưa từng nghe giọng nói này, có lẽ cô cũng không biết người này.

“Tôi là Dương Bạc Vệ.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia do dự một lúc rồi tự giới thiệu.

Khi nói đến đây ông ta khẽ thở ra, dường như có vẻ hơi lo lắng, sợ hãi, lại như đang chờ đợi điều gì đó, cảm giác kìm nén nhưng lại mong đợi rõ ràng...

Hàn Nhã Thanh nheo mắt, sắc mặt hơi thay đổi.

Dương Bạc Vệ? Ba của Dương Tầm Chiêu?

Là Dương Bạc Vệ mà cô từng nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mẹ ư?

Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là giật mình, sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên gọi điện cho cô?

Bình luận

Truyện đang đọc