CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Mẹ, mẹ phải tin tưởng Thanh, bây giờ cứ làm theo lời Thanh nói đi, không ai được phép nhúng tay vào chuyện ở bên Hải thành hết, mẹ, mẹ cứ im lặng đợi ở nhà, không cần phải lo nghĩ gì cả, đừng làm gì hết, nhớ là đừng làm gì hết.” Mặc dù Đường Lăng không biết Hàn Nhã Thanh tính toán như thế nào, nhưng anh ta cũng hiểu ý của cô.

Bây giờ nhà họ Đường không cần phải làm gì cả.

Bây giờ trong lòng Phạm My cảm thấy rất ngờ vực, thế nhưng Đường Lăng và Hàn Nhã Thanh đã nói thế rồi, cho dù bà có lo lắng hơn đi chăng nữa thì cũng không còn cách nào khác, hơn nữa bây giờ con trai lại dặn dò mình một cách trịnh trọng như thế, chắc chắn bà phải nghe theo.

Bây giờ Đường Vân Thành gặp phải chuyện lớn như thế, bà không làm được gì, bây giờ chỉ có thể nghe lời con trai, nghe lời Thanh mà thôi.

Đúng như những gì Hàn Nhã Thanh đã nghĩ, sau khi Đường Vân Thành rời khỏi thôn Ngọc Thủy, trở về Hải thành đã bị nhóm ký giả bao vây ngay lập tức.

Lúc nhìn thấy những việc liên quan đến mình, đúng là ông ấy hơi kinh ngạc, nhưng ông ấy vẫn tỏ vẻ thản nhiên, bình tĩnh như thường khi đối mặt với phóng viên, giọng nói hết sức nghiêm túc.

Đường Vân Thành kể lại tường tận việc xảy ra trong tối ngày hôm qua, kể cả việc sạt lở núi, ông ấy bị cản trở, rồi cả đã cứu một bé gái như thế nào, đương nhiên cũng kể luôn việc ông ấy đưa cô bé đến nhà của nông dân, cuối cùng cô bé được ba mình đưa đi.

Đường Vân Thành thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng tự nhiên, không chột dạ cũng chẳng giấu giếm một chút nào, sự hiên ngang nghiêm nghị của ông ấy khiến cho nhóm phóng viên không dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy.

Đường Vân Thành chỉ kể lại tình hình tối ngày hôm qua, còn những thứ khác lại không nhắc đến, thậm chí còn chẳng kêu oan một tiếng nào.

Cô bé ấy đã lên tiếng trước, lời trần thuật của Đường Vân Thành không được bao nhiêu người tin tưởng, nhưng rõ ràng rất nhiều người mắng chửi Đường Vân Thành lại hơi kiêng dè, nếu đã cách lớp màn hình, lại chẳng biết ai là ai.

Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt nghiêm nghị và sắc bén của Đường Vân Thành, rất nhiều lời lẽ quá đáng đều không dám thốt ra khỏi miệng.

Rồi sau đó, Đường Vân Thành không nói gì nữa, thậm chí lúc bị phóng viên bao vây, đến Tiểu Ngô bên cạnh ông ấy cũng không tức giận mà biện bạch cho sếp của mình.

Tiểu Ngô chỉ thản nhiên ngẩng đầu nhìn vào ống kính, cho dù phóng viên có gặng hỏi như thế nào thì anh ta cũng chẳng nói một câu, sự thản nhiên ấy khiến cho người khác cảm thấy dửng dưng, dường như người xảy ra chuyện không phải là lãnh đạo của anh ta vậy.

Mà nhà họ Đường cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, không chỉ có nhà họ Đường không có động tĩnh, đến những người có liên quan đến Đường Vân Thành cũng không lên tiếng, dường như người xảy ra chuyện là Đường Vân Thành giả mạo.

Thậm chí còn có người tiết lộ vốn dĩ cô chủ nhà họ Đường đang ở Hải thành, thế nhưng sáng nay đã về thành phố A như thể chẳng có chuyện gì.

Việc này khiến cho rất nhiều người lao xao bàn luận, không ai biết chuyện này là thế nào.

Đường Vân Thành xảy ra chuyện lớn như thế, không ngờ nhà họ Đường lại…

Có người bàn tán, có người suy đoán, tất nhiên cũng có người bắt đầu lo lắng sốt ruột…

Theo như câu chuyện xảy ra hồi tối hôm qua mà Đường Vân Thành đã kể lại, tất nhiên nhóm phóng viên sẽ tìm đến quán trọ nhỏ ấy, cũng tìm được bà chủ của quán trọ nhỏ.

“Tầm mười hai giờ tối ngày hôm qua, ông ấy ôm một bé gái đến đây, khi ấy trên người bé gái lấm lem bùn đất, ông ấy kêu tôi đi tìm bộ đồ cho bé gái, kêu tôi ôm con bé đi tắm rửa, thay đồ.” Thấy nhiều phóng viên như vậy, bà chủ hơi căng thẳng, thế nhưng giọng nói lại rất rõ ràng.

Những gì bà ấy nói cũng đều là sự thật, không hề giả dối chút nào cả.

“Lúc tôi tắm rửa cho con bé thì nó đã tỉnh, thế nhưng sau khi thay đồ cho cô bé xong thì tôi ra ngoài ngay.”

“Ý của bác là lúc ấy chỉ có một mình cô bé và ông ấy ở trong phòng sao?” Nhóm phóng viên lập tức bắt được tin tức.

“Đúng thế.” Bà chủ ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gật đầu một cách chậm rãi: “Lúc ấy ông ấy nói nhờ người đi mua thuốc cho cô bé, chắc hẳn còn có người khác ở đấy nữa.”

“Thế bao giờ người kia về? Ông ấy ở riêng với cô bé trong phòng bao lâu?” Phóng viên rất giỏi bắt ý chính, bởi thế những gì anh ta hỏi đều là tình tiết đặc biệt.

“Lúc ấy tôi không hỏi nhiều, bởi vì buồn ngủ quá, tôi quay về phòng mình ngủ một giấc rồi sau đó lại tỉnh giấc vì tiếng ồn ào, đại khái tầm hai giờ, lúc đó có mấy người xộc vào phòng, trong số đó có ba của cô bé, muốn đưa cô bé đi.” Bà chủ hơi nhíu mày, rõ ràng đang nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua: “Lúc ba của cô bé đưa cô bé đi có đụng mặt người mua thuốc về.”

“Cũng có nghĩa là người mua thuốc trở về vào khoảng hai giờ đúng không? Trong thời gian hai tiếng này, cô bé ở riêng với ông ấy trong phòng?” Một phóng viên đưa ra kết luận.

“Lúc ấy tôi lại ngủ một giấc, không nhớ rõ chi tiết.” Bà chủ rất căng thẳng, thế nhưng lại thật thà, chuyện gì không biết thì không nói.

“Thế trong khoảng thời gian ấy bác có nghe thấy động tĩnh gì hay không?” Một phóng viên nhanh chóng hỏi thêm một câu, câu nói này có ý ám chỉ rõ ràng.

“Không có, tôi ngủ rất say, khi ấy trời tối lắm, tôi vừa về phòng là ngủ ngay.” Bà chủ lắc đầu, trả lời rất tự nhiên.

“Thế lúc cô bé được đưa đi, trên người cô bé có vết thương nào không?” Một phóng viên lại gặng hỏi thêm, tất nhiên câu hỏi của phóng viên đều có mục đích, liên kết với câu nói của cô bé gái.

“Tôi không nhìn thấy.” Bà chủ ngẫm nghĩ rồi lắc lắc đầu.

“Không nhìn thấy? Vết thương trên người cô bé rất nghiêm trọng, lúc ấy bác không nhìn thấy gì cả sao?” Rõ ràng người hỏi có vẻ không tin, cảm thấy người phụ nữ này đang nói dối, hoặc là đang che giấu cho Đường Vân Thành: “Bác đừng sợ, cứ nói thật đi.”

“Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, quần áo mà tôi tìm cho cô bé tương đối lớn, che hết cả người. Lúc ấy không ai nhìn thấy trên người cô bé có vết thương hay không.” Bà chủ nhìn phóng viên: “Lúc ấy cô bé được ba của mình ôm đi, ba của cô bé có phát hiện ra vết thương trên người con gái mình hay không?”

Câu hỏi của bà chủ chặn kín miệng của phóng viên.

Câu nói của bà chủ rất tự nhiên, nghe giống như một câu hỏi bình thường, thế nhưng một câu hỏi nghe có vẻ đơn giản như thế lại chứa đựng rất nhiều câu hỏi.

Câu nói của bà ấy trông có vẻ rất bình thường, nhưng lại có trình độ cao.

Bây giờ Hàn Nhã Thanh đang xem trực tiếp trong phòng mình, khóe môi của cô hơi cong cong.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Hàn Nhã Thanh liếc nhìn thử, ánh mắt cô sáng bừng, rồi sau đó nhanh chóng bắt máy.

“Có xem livestream chưa?” Giọng nói ở đầu dây bên kia đượm vẻ muốn được ghi công!!!

“Xem rồi.” Giọng nói của Hàn Nhã Thanh khá thoải mái, cô làm việc rất có nguyên tắc, dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng cần phải tìm chuyên gia, để chuyên gia đến giải quyết thì mới yên tâm được!!!

Bình luận

Truyện đang đọc