CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1684

Rõ ràng tình cảm của bọn họ đã đến mức độ đó, còn đã có với nhau hai em bé, nếu không có chuyện bất ngờ thì đã đăng ký kết hôn rồi. Đáng lý ra hai người nên có vô số những lần bày tỏ tình cảm như vậy mới phải, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như thật sự không được mấy lần, bản thân cô lại càng chưa từng chủ động.

Hàn Nhã Thanh thấy hơi đau lòng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Dương Tầm Chiêu, con người này hiện giờ trông có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng anh vẫn luôn yêu cô như vậy, vẫn luôn luôn là như vậy. Cô biết rõ là Dương Tầm Chiêu yêu mình, nhưng anh lại không biết, hoặc không chắc chắn, nếu không trước đây anh đã không đáp lại cô như vậy, đúng không? Nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa nãy với Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh lại cảm thấy buồn cười, hóa ra anh tưởng rằng cô thật sự sẽ cưới người khác. Cô cũng cảm thấy hơi chua xót, vì hóa ra anh yêu cô như vậy, nhưng cũng cảm thấy tắc nghẹn, vì hóa ra anh không tin tưởng cô. Không tin tưởng rằng cô yêu anh.

Trong một thời gian ngắn mà Hàn Nhã Thanh nghĩ rất nhiều, cô lắc đầu, nhìn người đàn ông trước mặt đang đợi cô lên tiếng. Cô đưa tay xoa mặt anh, nhìn anh chăm chú rồi nghiêm túc nói từng câu, từng chữ một: “Anh nghe cho kỹ đây, em chỉ nói một lần này thôi. Hàn Nhã Thanh em yêu Dương Tầm Chiêu anh, rất yêu anh, chỉ yêu một mình anh. Cho dù trước đây hay sau này xảy ra chuyện gì, em đều chắc chắn rằng mình yêu anh. Trong mắt em, trong tim em chỉ có anh, anh mới là người đàn ông duy nhất mà em yêu, vậy nên em không thể lấy người khác, không thể ở bên cạnh người đàn ông nào khác. Bất cứ khi nào, em cũng đặt anh ở vị trí đầu tiên. Em giúp đỡ người khác chỉ vì em coi họ là bạn, chỉ là bạn bè thôi, không có chút tình cảm nam nữ nào cả. Anh tin em được không, đừng nghi ngờ vị trí của mình trong trái tim em!”

Dương Tầm Chiêu vốn dĩ chỉ định nói như vậy thôi, nhưng không ngờ Hàn Nhã Thanh thật sự nhắc lại, hơn nữa còn nói nhiều hơn. Dương Tầm Chiêu bỗng chốc vui đến mức muốn nhảy cẫng lên. Hàn Nhã Thanh rất ít khi thể hiện tình cảm của mình nhưng anh biết cô thích anh, cũng hiểu rõ cô sẽ không chủ động nói ra điều này, vậy nên từ trước đến giờ anh đều không ép buộc.

Thậm chí, anh còn cảm thấy chỉ cần Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh anh, không rời khỏi anh, không suy nghĩ đến việc đó là được, chỉ cần hai người ở bên nhau là anh đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Nhưng hiện giờ, anh biết mình đã trở nên tham lam hơn, từ giây phút Hàn Nhã Thanh tỏ tình, anh đã biết mình không thể suy nghĩ về tình cảm của họ một chiều như trước đây nữa. Anh muốn cả hai người cùng thể hiện rõ ràng tình yêu của mình.

“Anh cũng vậy, anh yêu em, rất yêu em.” Dương Tầm Chiêu nói chậm rãi, giọng nói trầm ấm, không hề che giấu tình yêu sâu đậm của mình, nhưng trong đó lại xen lẫn cả sự lo lắng. Nói xong, anh lại hôn Hàn Nhã Thanh lần nữa, bàn tay cũng bắt đầu không yên phận.

Hàn Nhã Thanh tưởng rằng mọi việc thế là xong, hai người có thể từ từ thảo luận vấn đề, nhưng hiện giờ xem ra không thể được nữa rồi. Cô cũng không cưỡng ép, hôm nay giải quyết được chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu suôn sẻ, ngày mai hai người thảo luận sẽ càng thoải mái hơn, nhưng cô vẫn phải đấu tranh đôi chút.

“Dương Tầm Chiêu! Anh đợi một lát đã.” Hàn Nhã Thanh vội vàng lên tiếng: “Ngày mai còn có việc, anh…”

“Anh biết, em ngoan một chút, anh sẽ cố gắng để mai em có thể ra ngoài được.” Động tác của Dương Tầm Chiêu vẫn không ngừng lại.

“?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy không thể tin nổi, hiện giờ Dương Tầm Chiêu dễ bảo vậy sao? Bình thường không thấy anh… dịu dàng như vậy mà? “Anh… có phải uống nhầm thuốc không đấy?” Cô run rẩy hỏi, đến khi nói ra cô lập tức cảm thấy hối hận, cô đang nghi ngờ điều gì vậy?

Động tác của Dương Tầm Chiêu lập tức dừng lại, anh cảm thấy mình sắp tức muốn chết rồi. Anh suy nghĩ cho cô, không muốn hôm nay cô quá mệt, nhưng không ngờ cô lại nghi ngờ anh. Xem ra anh thật sự không nên mềm lòng, ngày mai anh sẽ khiến cô không thể xuống giường!

“Hóa ra ý của em là như vậy, anh hiểu rồi, anh nhất định sẽ ở bên cạnh bà xã đại nhân.” Dương Tầm Chiêu thấp giọng cười, không hề có ý định tốt đẹp.

Bởi vì giọng cười này mà Hàn Nhã Thanh lạnh run cả người, cảm giác giống như bị vật gì đó nhìn chằm chằm, người này… thật sự không định buông tha cho cô sao? Mấy hôm nay cô đã mệt gần chết rồi! Hơn nữa bây giờ có nhiều chuyện như vậy, chuyện của Bùi Dật Duy còn chưa rõ ràng, không biết về sau còn phát sinh thêm những gì nữa. Hiện tại đang là thời điểm then chốt, cô sợ vuột mất cơ hội sẽ làm lỡ dở rất nhiều việc. Mấy ngày hôm nay thật sự không thể chậm trễ!

“Em không có ý đó.” Hàn Nhã Thanh vội vàng giải thích: “Anh cũng biết gần đây em thật sự bận việc mà, không thể buông thả quá.”

“Hửm?” Dương Tầm Chiêu gằn giọng thốt lên, Hàn Nhã Thanh thật sự đang không quá để ý suy nghĩ nên mới nói ra những lời như vậy. Nhưng nếu cô đã cho anh cơ hội, làm sao anh có thể không lợi dụng cho được? “Vậy ý của em là sau thời gian này sẽ có thể buông thả đúng không?”

Hàn Nhã Thanh ngẩn người, cô có ý như vậy sao? Sao bụng dạ con người này lại đen tối như vậy chứ?

Nếu đồng ý với câu này, nhất định về sau cô sẽ không có “kết cục” gì tốt đẹp cả! Bình thường Dương Tầm Chiêu đã giày vò cô chẳng ít ỏi gì rồi, nếu như anh dựa vào câu nói này, không còn e ngại gì nữa thì người chịu khổ sẽ là cô! Hàn Nhã Thanh cân nhắc xem nên trả lời như thế nào thì hơn, hoặc làm sao để không bán đứng bản thân, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không cho cô thời gian để suy nghĩ.

“Có phải không?” Dương Tầm Chiêu kìm nén dục vọng của mình, chậm rãi hỏi lại một câu, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái. Trong lòng thầm than thở, anh đúng là biết hi sinh vì tương lai của mình mà, không ngờ anh lại kiềm chế được bản thân như vậy, bình thường anh sẽ chẳng buồn quan tâm đâu.

Hàn Nhã Thanh cắn chặt răng không lên tiếng, Dương Tầm Chiêu thong thả nói: “Xem ra, hôm nay anh có thể buông thả trước một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc