CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1968

“Được.” Mặc Thành xoa cổ tay của cô, chuỗi hạt châu trên cổ tay của cô càng ngày càng rực rỡ, cũng giống như Lâm Từ vậy, càng ngày càng khiến người khác không rời mắt được.

“Chúng ta kết hôn đi.” Mặc Thành chợt dừng chân lại, nắm tay Lâm Từ, nhìn cô chăm chú rồi từ từ nói.

Lâm Từ nhìn Mặc Thành, ánh mắt của người đàn ông này trong sáng thuần khiết, khi nhìn cô bao giờ cũng lấp lánh ánh sáng: “Con người em rất lười biếng, nếu như bên cạnh anh có người phụ nữ khác thì em sẽ rời xa anh, bởi vì em lười không muốn tranh giành với bọn họ, cũng lười không muốn nói cho anh biết.” Lâm Từ híp mắt cười nói.

Mặc Thành bật cười: “Bên cạnh anh vĩnh viễn chỉ có một người phụ nữ là em thôi. À, anh quên mất, vẫn còn con gái của chúng ta nữa.” Anh ta thật sự rất thích Lâm Từ, thích đến mức muốn khắc cô vào xương tủy mình, không muốn chia xa nữa.

“Được, vậy em miễn cưỡng đồng ý vậy.” Lâm Từ khẽ dựa sát lại gần, thoải mái mỉm cười, cô không bao giờ muốn rời khỏi người tên Mặc Thành này, bàn tay này cô cũng muốn nắm mãi, không bao giờ buông ra.

Mặc Thành tiến lại gần, hôn lên khóe miệng Lâm Từ, lúc đầu là Lâm Từ hôn anh ta trước, vậy bây giờ để anh ta hôn lại: “Vậy về sau mong em chỉ bảo nhiều hơn, tâm can của anh, vợ của anh.”

Lâm Từ chỉ cười mà không nói gì, trong khóe mắt đều là ý cười.

Ở nước R.

Bởi vì những chuyện động trời của Đường Lăng trước đây mà cả Quỷ Vực Chi Thành hay hoàng thất nước R đều yên ắng trong một thời gian rất dài, Đường Lăng cũng lẳng lặng ở nước R rất lâu. Điều duy nhất khiến anh không hài lòng là hiện giờ Lâm Bối cứ trốn tránh anh, thỉnh thoảng lại không thấy bóng dáng đâu.

Mạnh Lâm đi theo Đường Lăng, nhìn thấy tâm trạng anh càng ngày càng nóng nảy, cáu gắt, cũng cố gắng tránh xa một chút. Mấy ngày nay người của cậu ba Dương đang điều tra chuyện của Lâm Bối, đã điều tra ra gần hết những chuyện trước đây của cô rồi, nhưng những chuyện gần đây có cố điều tra cũng không tra ra được. Hơn nữa bây giờ không tìm thấy người đâu, cậu Đường bực mình anh ta cũng hiểu được.

“Cậu Đường, hay là chúng ta đến thẳng hoàng thất nước R, hỏi xem bọn họ có biết tung tích tiểu vương tử của mình ở đâu không?” Mạnh Lâm đề nghị, anh ta không chịu nổi áp lực lớn như vậy đâu.

Đường Lăng không nói gì, anh không muốn ép Lâm Bối, dù sao thì thái độ của Lâm Bối đối với anh cũng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Hiện giờ cô trốn tránh có thể là vấn đề từ anh, Đường Lăng không muốn ép Lâm Bối quá nhiều, dù sao thân phận hiện giờ của cô vẫn là tiểu vương tử của nước R, vậy nên cũng không thể không nể nang.

Nhưng nếu Lâm Bối cứ né tránh anh như vậy thì anh cũng không ngại sử dụng ít thủ đoạn của mình đâu.

Ở bên này, chuyện của Lâm Bối vẫn chưa truyền xuống, một số người trong hoàng thất nước R đã rục rịch hành động, thậm chí bọn họ còn định liên hệ với Dụ Đạt để hợp tác.

Khi Mạnh Lâm nói đến những chuyện này, vẻ mặt anh ta một lời khó nói hết được, trí nhớ của mấy người trong hoàng thất nước R đúng là kém quá mà, chẳng lẽ chuyện của Karoo trước đây vẫn chưa khiến bọn họ nhớ đời hay sao mà lại còn dám tìm hổ lấy da?

“Có vẻ như người của hoàng thất nước R rất to gan.” Đường Lăng nói với vẻ chế nhạo. Karoo vừa mới chết không bao lâu, quyền lực của Quỷ Vực Chi Thành đang trong giai đoạn chuyển giao. Lúc này người của hoàng thất nước R tìm đến không vì tính sổ thì cũng là để lấy lại quyền lực vốn dĩ là của mình. Không ngờ còn định hợp tác, đúng là ngu không gì tả nổi.

“Còn không phải sao? Lúc trước bị Karoo chèn ép, không thể làm được gì cả. Khó khăn lắm anh ta mới chết, không nhân cơ hội này mà nắm giữ quyền lợi đi, còn định hợp tác với Dụ Đạt nữa… Không sợ Dụ Đạt này là Karoo tiếp theo sao?” Mạnh Lâm lắc đầu, đúng thật là…

“Nếu bọn họ đã thích thì cứ chiều theo ý bọn họ đi. Để đến khi nào mọi việc không xử lý được nữa thì chúng ta hẵng tới.” Đường Lăng cười khinh bỉ, nếu không phải vì Lâm Bối ở đây, nếu không phải tới để xử lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành thì anh chẳng thèm đếm xỉa đến chuyện của nước R. Vừa hay có thể dùng chuyện này để thăm dò ý của Dụ Đạt, xem anh ta có nghiêm túc “suy nghĩ” như trước đây đã nói không.

Mạnh Lâm gật đầu, nước R là một đống hỗn độn, quốc vương không có chủ kiến, người bên dưới lại có quá nhiều ý kiến, người nào cũng có tính toán trong đầu, sợ nước R như vậy vẫn chưa đủ mục nát.

Bình luận

Truyện đang đọc