CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Hàn Nhã Thanh? Nó tới làm gì?” trong phòng, Hàn Trung Dung trực tiếp ngây người, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn sang Lưu Vũ.

“Con tiện nhân này, là nó đã hại Nghiên Nghiên của chúng ta, tôi phải giết nó, tôi phải báo thù cho Nghiên Nghiên của chúng ta, tôi muốn nó sống không bằng chết, sống không bằng chết…” Lưu Vũ vừa nghe là Hàn Nhã Thanh, trực tiếp tức giận đỏ cả mắt.

“Bà bình tĩnh chút, bây giờ trong tình huống này, Hàn Nhã Thanh hẳn vẫn chưa biết chuyện, chúng ta không thể để lộ được.” Hàn Trung Dung đến bây giờ vẫn ngây thơ mà cho rằng, người khác đều không biết chuyện.

“Không, nó chắc đã biết rồi, tối hôm qua nó rõ ràng vốn định về phòng, nhưng lại không có vào mà rời đi, sau khi nó rời đi, tôi gọi điện cho mấy người bên ngoài kia, lúc đó theo lý mà nói người ra ngoài đáng lẽ chỉ có nó, tại sao bọn họ lại bắt lầm Nghiên Nghiên? Cho nên, Nghiên Nghiên hẳn là đã ra ngoài cùng nó, cho nên chắc chắn là nó cố ý khiến cho mấy người đó bắt Nghiên Nghiên đi.” Lưu Vũ thì không ngốc, đoán được cũng kha khá, chỉ là bây giờ mới hiểu ra thì rõ ràng đã quá trễ rồi.

“Ý của bà là, là Hàn Nhã Thanh cố ý hại Nghiên Nghiên của chúng ta?” Hàn Trung Dung vừa nghe, trên mặt rõ ràng đã có thêm vài phần phẫn nộ căm hận.

“Ừm, tuyệt đối là như vậy, con ả xấu xí không biết xấu hổ này thật là quá ác độc rồi, nó vậy mà lại hại Nghiên Nghiên của chúng ta như vậy,” Lưu Vũ càng hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi tuyệt đối không thể tha cho nó, tuyệt đối không.”

“Đúng, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó.” Vẻ mặt Hàn Trung Dung cũng tràn đầy căm hận mà gào thấp.

Hai người rất rõ ràng đã quên, đây vốn dĩ là chuyện do hai người sắp xếp để hại Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh vốn dĩ là vô tội nhất.

Đôi con ngươi của Lưu Vũ lập loè, sau đó từ trong tủ lấy ra một cây dùi cui, cây dùi cui này là do Hàn Trung Dung đem về trước đây, tuy dùi cui cảnh sát là thứ không bán, nhưng con người như Hàn Trung Dung đương nhiên sẽ có cách có được.

Cây dùi cui này trước đây Hàn Trung Dung để trong cốp xe, rốt cuộc là dùng để làm gì thì chỉ Hàn Trung Dung rõ thôi.

Trước đây sau khi Lưu Vũ phát hiện, liền cầm về phòng.

Thực ra, trong két sắt của Hàn Trung Dung còn có súng, nhưng Lưu Vũ không muốn Hàn Nhã Thanh chết dễ dàng, bà ta phải dày vò Hàn Nhã Thanh.

“Ông mở cửa cho nó vô đây, tôi giật điện cho nó ngất, sau đó chúng ta trói nó lại, những gì mà Nghiên Nghiên phải chịu, tôi cũng phải khiến cho nó nếm trải, hơn nữa tôi còn phải khiến nó thảm hơn nữa.” Lưu Vũ lúc này thật sự điên rồi, nhưng, bà ta không có mất đi lý trí, chuyện này sắp xếp rất không tồi.

Bởi vì tối hôm qua bọn họ đều đã nhìn thấy sự lợi hại của Hàn Nhã Thanh, cho nên bọn họ không dám manh động nữa, cho nên muốn lừa Hàn Nhã Thanh vào phòng trước, sau đó trực tiếp giật điện cho Hàn Nhã Thanh ngất đi.

“Được.” Hàn Trung Dung liên tục gật đầu, âm thầm thở ra một hơi, sau đó đi đến chỗ cửa phòng, mở cửa ra.

Hàn Nhã Thanh đứng ở cửa, Hàn Trung Dung vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, vào giây phút nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, Hàn Trung Dung giống như là nhìn thấy kẻ thù vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng, Hàn Trung Dung vẫn cật lực che giấu đi sự căm hận của mình, cố gắng làm dịu giọng: “Là Nhã Thanh đấy à, có chuyện gì vào trong nói đi.”

“Không cần đâu, nói ở đây đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bộ dạng của ông ta, trong lòng âm thầm cười lạnh, kỹ năng diễn xuất của Hàn Trung Dung thật dở.

Như vậy mà còn muốn gạt cô vào phòng sao?

Nhã Thanh, con vào trước đi, đứng ngoài không thích hợp đâu.” Lưu Vũ nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng, lúc bà ta ló đầu ra, trên mặt lại rõ ràng mang theo nụ cười.

Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Lưu Vũ tốt hơn Hàn Trung Dung nhiều, che giấu rất tốt.

“Video của Hàn Nghiên Nghiên tôi đã xem qua rồi.” Hàn Nhã Thanh không muốn phí lời với bọn họ, bây giờ cô cũng không có thời gian phí lời với bọn họ, mà trực tiếp nói thẳng.

Nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, sắc mặt của hai người Hàn Trung Dung và Lưu Vũ lập tức trở nên rất khó coi.

“Tôi hiểu, thực ra người mà các người muốn đối phó như vậy là tôi, Hàn Nghiên Nghiên đã thay cho tôi.” Đây là sự thật, Hàn Nhã Thanh biết, đây tuyệt đối là sự thật mà Hàn Trung Dung và Lưu Vũ không muốn đối mặt nhất.

Cho nên, cô chính là cố ý nói như vậy, cố ý khích bọn họ, hy vọng có thể moi móc được một số tin tức có ích từ miệng bọn họ.

“Hàn Nhã Thanh, con tiện nhân ác độc nhà mày, là mày, là mày đã hại Nghiên Nghiên, Hàn Nhã Thanh, tao phải giết mày.” Lưu Vũ lập tức điên lên, bà ta tức giận mà gào, xông về phía Hàn Nhã Thanh.

Cơ thể Hàn Nhã Thanh né ra, trực tiếp tránh khỏi, Lăng Lâm vốn đang đứng sau Hàn Nhã Thanh liền nhanh chóng tiến lên trước một bước, chặn ở trước mặt Lưu Vũ.

Lăng Lâm vươn tay ra, dễ dàng túm lấy cánh tay của Lưu Vũ, liền khiến Lưu Vũ không thể nhúc nhích.

“Không, không phải tôi đã hại Hàn Nghiên Nghiên, mà là bà đã hại cô ta.” Hàn Nhã Thanh nhìn sang Lưu Vũ, từng câu từng chữ rất nhẹ, nhưng lại khiến cơ thể Lưu Vũ rõ ràng đã đơ lại.

“Hàn Nhã Thanh, mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì?” Sau khi Lưu Vũ hồi thần, lại tức giận mà gào ra tiếng, lần này, trong thanh âm Lưu Vũ rõ ràng đã có thêm vài phần run rẩy nhẹ.

“Tôi muốn đi cứu Hàn Nghiên Nghiên, bây giờ Hàn Nghiên Nghiên đang trong tình huống gì, hẳn bà sẽ rõ hơn tôi, nếu như còn trì hoãn, cô ta sẽ mất mạng đó.” Hàn Nhã Thanh lần này không có kích thích Lưu Vũ nữa.

Cô nói đều là sự thật.

“mày muốn cứu Nghiên Nghiên? Mày sẽ tốt bụng như vậy à?” Lưu Vũ sững sờ, nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh với vẻ mặt không tin, bà ta không tin lúc này Hàn Nhã Thanh sẽ cứu Nghiên Nghiên.

Hàn Nhã Thanh không phải đã biết hết rồi sao?

“Hàn Nhã Thanh, màu đừng ở đây giả vờ tốt bụng nữa.” Hàn Trung Dung cũng không tin Hàn Nhã Thanh.

“Trước khi tôi đến, đã cho người đè hết tin tức liên quan đến Hàn Nghiên Nghiên xuống, các người bây giờ có thể xem lại, trên mạng hẳn đã không còn mấy nội dụng đó nữa rồi.” Hàn Nhã Thanh biết bọn họ không tin cô, nhưng, cô bây giờ thật sự muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên bằng những gì cô có thể.

Hàn Nghiên Nghiên dù có xấu xa, thì cũng là một sinh mạng, cô không phải là Đức mẹ Maria, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng đang sống sờ sờ bị mấy tên côn đồ đó dày vò đến chết được.

Lưu Vũ nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, liền đi vào phòng, cầm lấy điện thoại, nhanh chóng lướt trang mạng, quả thực phát hiện trên mạng đã không còn tin liên quan đến Hàn Nghiên Nghiên nữa.

Bọn họ đều biết, đây là cách tốt nhất có thể bảo vệ Hàn Nghiên Nghiên, trước đây bọn họ đã muốn làm như vậy rồi, nhưng bây giờ bọn họ không có quyền, cũng không tiền, căn bản không làm được.

Nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh đã giúp bọn họ làm được rồi.

“Thật sự không có nữa rồi, toàn bộ đều không có nữa.” Hàn Trung Dung cũng nhanh chóng tra tìm thử, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần hoan hỉ.

Hàn Trung Dung rất rõ, nếu như chuyện của Hàn Nghiên Nghiên còn tiếp tục, thì ngay cả bọn họ sau này cũng không thể bước ra ngoài cửa nữa rồi.

“Tại sao mày lại muốn giúp bọn tao, mày rõ ràng đều đã biết rồi…” Khi Lưu Vũ lại nhìn sang Hàn Nhã Thanh, đã không có sự căm hận nghiến răng nghiến lợi như trước nữa, chỉ là mang quá nhiều sự hoàn nghi.

Bình luận

Truyện đang đọc