CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1992

“Hai đứa…” Mẹ Lâm muốn nói lại thôi, bà nhìn Đường Lăng rồi lại nhìn Lâm Bối, vậy là Đường Lăng đã biết thân phận của Lâm Bối rồi sao? Lâm Bối cải trang thành con trai lâu như vậy, trước đây chưa từng bị người khác phát hiện ra, sao đột nhiên lại bị Đường Lăng nhận ra? Không phải là Lâm Bối tự để lộ đấy chứ?

“Có phải cậu đã biết thân phận của Lâm Bối rồi không?” Ánh mắt của mẹ Lâm có vẻ không hài lòng, bà nhìn Lâm Bối lại càng khó chịu hơn.

Lâm Bối hé miệng, không biết nên giải thích thế nào cả, liệu mẹ cô có tin đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn không?

“Đúng ạ, cháu đã biết Lâm Bối là con gái, khi gặp cô ấy cháu đã có cảm giác. Như vậy lại càng chứng minh bọn cháu nên ở bên nhau.” Đường Lăng cười nói, Lâm Bối không tiện nói chuyện, chuyện này Lâm Bối không thể nói chắc chắn được, chỉ cần tin vào Đường Lăng là được rồi.

Mẹ Lâm nhìn Đường Lăng, nói rõ từng từ từng chữ một: “Vậy là cậu muốn lấy Lâm Bối sao?” Theo bản năng, bà không tin tưởng người đàn ông trước mặt lắm, cho dù người đàn ông trước mặt là ai thì cũng vậy cả.

“Vâng, cháu muốn cưới cô ấy, nhưng cũng phải được sự đồng ý của bác gái đã, phải không ạ?” Đường Lăng nói thuận theo lời của mẹ Lâm, mẹ Lâm là người duy nhất mà Lâm Bối quan tâm, anh không thể không tôn trọng bà.

“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Mẹ Lâm nhìn Đường Lăng, ánh mắt sắc bén, người đàn ông này trông rất giống như đến đây để lừa Lâm Bối, nhưng bọn họ lại không có cách gì đối phó với anh.

“Nếu bác không đồng ý thì cháu sẽ cố gắng để bác đồng ý.” Đường Lăng biết mẹ Lâm không thể không quan tâm đến tâm trạng của Lâm Bối. Cho dù mẹ Lâm không muốn rời khỏi nước R nhưng vì Lâm Bối mà bà vẫn tới nước Z, anh làm sao có thể khiến hai người bọn họ thất vọng được?

Mẹ Lâm nhìn Đường Lăng rồi lắc đầu, chuyện của Lâm Bối bà thật sự không quản được nữa. Thế nhưng, bà luôn hy vọng Lâm Bối được sống tốt, không giống như bà lúc đầu.

“Con có muốn đi cùng cậu ta đến nhà họ Đường không?” Mẹ Lâm không hỏi Đường Lăng nữa mà hỏi thẳng Lâm Bối.

Lâm Bối nhìn lên, nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, nếu như đã đến nước Z rồi thì con cũng muốn cho mình một cơ hội. Con tin Đường Lăng và nhà họ Đường nhất định sẽ không khiến con thất vọng.”

Mẹ Lâm bất lực cúi đầu nhìn xuống, đến đây rồi thì hoàn toàn khác với nước R. Nhưng cho dù thế nào, hiện giờ điều duy nhất mà bà mong muốn chính là Lâm Bối được hạnh phúc.

Ngày hôm sau khi tới nhà họ Đường, Đường Lăng tới sớm để đón Lâm Bối và mẹ Lâm. Hôm nay thái độ của mẹ Lâm rất nghiêm túc, dường như không dám thả lỏng một giây nào. Lâm Bối cũng hơi căng thẳng, Đường Lăng nắm tay cô, khẽ hôn cô: “Em đừng sợ, mọi chuyện đã có anh ở đây rồi.” Đường Lăng biết mọi người trong nhà nhất định sẽ không làm khó Lâm Bối và mẹ Lâm, nhưng anh nhất định phải khiến Lâm Bối cảm thấy an toàn.

Lâm Bối gật đầu, cô ngồi trên xe, nhìn phong cảnh lướt đi bên ngoài cửa sổ, giống như đang giục giã cô bước nhanh về phía trước.

Bọn họ vừa đến nhà họ Đường đã lập tức có người tới đón. Mẹ Lâm nhìn thấy mọi người trong nhà họ Đường ra ra vào vào, cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Có thể thấy bọn họ làm vậy là muốn bà an tâm.

“Anh, anh dẫn chị dâu về chưa?” Hàn Nhã Thanh chủ động đi ra, trong nhà chỉ có một mình cô có tuổi tác tương đương với Đường Lăng thôi, hơn nữa cô cũng rất tò mò không biết Đường Lăng sẽ thích một cô gái như thế nào? Cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy Đường Lăng đang nắm tay một cô gái mặc váy trắng, tóc ngắn, cười tươi thoải mái, nhìn có vẻ cũng rất đẹp trai.

Hàn Nhã Thanh nhìn người trước mặt, sao lại trông quen mắt như vậy? Hình như là tiểu vương tử của nước R?

“Anh trai, chị dâu.” Hàn Nhã Thanh đợi Đường Lăng và Lâm Bối đi sang rồi lại gọi một tiếng. Lâm Bối nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, cô được hoan nghênh như vậy sao? Còn nữa, người của nhà họ Đường đều đã chấp nhận thân phận của cô rồi sao?

“Chào bác gái ạ.” Hàn Nhã Thanh nhìn người phụ nữ bên cạnh, đây có lẽ là mẹ của Lâm Bối, vì hạnh phúc của Đường Lăng, cô nở một nụ cười dịu dàng nhất có thể.

Bình luận

Truyện đang đọc