CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Hàn Nhã Thanh chọn thứ cô thích, ăn hết sức vô tư, nhưng trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để đối phó với Đường Bách Khiêm rồi.

Người đàn ông này quá nham hiểm, nếu không nắm chắc phần thắng trong tay, cô cũng không hề muốn đối đầu với anh ta.

Ngay từ đầu cô đã muốn chia tay trong hòa bình với Đường Bách Khiêm, hai bên cắt đứt liên lạc là xong rồi.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu rằng mình không thể chia tay với Đường Bách Khiêm một cách nhanh gọn như thế được, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông đó không cho phép để cô rời đi.
Liễu Ảnh thì không suy nghĩ nhiều như vậy.

Chuyện của Đường Bách Khiêm, Hàn Nhã Thanh sẽ tự có cách giải quyết, chuyện này cô ấy biết rõ.

Hơn nữa chuyện liên quan đến Đường Bạch Khiếm cô ấy rõ ràng là không giúp được gì, vậy nên cũng không làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh.

Còn đối với Tư Đồ Không, Liễu Ảnh ngay từ đầu đã không nghĩ đến, cũng không tin rằng Tư Đồ Không có tình cảm với mình.

Hôm nay Từ Đồ Không đến, cô ấy vốn nghĩ đó chỉ là hứng khởi nhất thời hoặc có việc gì đó thôi, chứ không phải đến vì cô ấy.
Phải nói rằng, Liễu Ảnh của hiện tại đã lạnh lùng đến mức tuyệt tình rồi.


Ngay từ khi xác định Tư Đồ Không không hề yêu mình, tất cả chuyện xảy ra giữa hai người trong quá khứ đều bỗng chốc bị cô ấy phủi sạch.

Cho dù trước đây mối quan hệ của hai người có mập mờ thế nào thì hiện tại, đã trở thành người xa lạ.
Suốt năm năm qua, cái nhìn của Liễu Ảnh về Tư Đồ Không chưa từng thay đổi.

Hiện giờ đã biết hết những chuyện mà Tư Đồ Không đã làm với bản thân và cả gia đình của cô ấy, cô ấy càng thêm khẳng định rằng Tư Đồ Không là một kẻ lạnh lùng vô tình, tâm kế hơn người, mà tâm kế mà anh ta dùng với cô ấy thì lại càng thêm tàn nhẫn.
Liễu Ảnh lắc đầu, ép bản thân mình không được nghĩ đến anh ta.

Mấy ngày nữa là mẹ của cô ấy sẽ đến đấy, cô ấy không thể để mẹ phải lo lắng được, nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.
Nghĩ tới chuyện này, Liễu Ảnh thấy có hơi khó chịu.

Nếu mẹ cô đến đây rồi thấy cô đang trải qua một cuộc sống tồi tệ như vậy, bà ấy sẽ càng lo lắng hơn.

Liễu Ảnh đưa tay lên sờ lên cổ, vết thương trước đây đã lành hẳn rồi, nhưng nỗi đau luôn thường trực trong lòng, làm sao có thể phai nhạt được? Cô cũng nghĩ đến vết thương trên người của Tư Đồ Không, hôm qua hai người đã cãi nhau một trận, cả hai bên đều không nói lý rõ ràng, không biết vết thương của Tư Đồ Không có trở nên nghiêm trọng hay không nữa! Liễu Ảnh thấy hơi lo lắng, những trong giây phút tiếp theo, cô ấy lại ngăn cản bản thân không được nghĩ đến anh ta nữa, hôm qua anh ta có sức để làm chuyện như vậy với cô ấy thì chắc chắn vết thương không hề nghiêm trọng, có khi anh ta còn không thèm đặt ở trong lòng nữa.

Vậy mà cô ấy còn quan tâm đến anh ta! Tối hôm qua cô ấy bị ép buộc, mà hình như Tư Đồ Không lo lắng cho vết thương của cô ấy nên chưa từng chạm vào, bỗng chốc cô ấy không biết trong lòng mình nghĩ thế nào nữa.
Hàn Nhã Thanh ăn xong, ngẩng đầu lên hỏi Liễu Ảnh: “Bây giờ có muốn dọn đi không? Cứ ở đây mãi thế này cũng không phải là cách.”
Liễu Ảnh gật đầu, sự giúp đỡ nhiệt tình của Hàn Nhã Thanh khiến cô ấy không thể nào từ chối được.

Hơn nữa, sống ở đây thật sự không thích hợp.

Cô ấy không muốn dính dáng đến Từ Đồ Không, cũng không muốn ở lại nơi mà Tư Đồ Không thường hay lui tới.

Đến chỗ của Hàn Nhã Thanh là lựa chọn phù hợp nhất.
Khi Liễu Ảnh thu dọn đồ đạc xong thì đã hơn chín giờ tối.

Hàn Nhã Thanh xem giờ, thầm nghĩ cũng may là đã gọi điện thoại cho Dạ Tư Trầm rồi, nếu không thì ngay ngày đầu tiên cô ra ngoài đã không thể về sớm như cô từng nói rồi, anh chắc chắn sẽ nổi đóa lên mất, mà quan trọng nhất là sự tin tưởng khó khăn lắm mới bồi đắp được cuối cùng sẽ hóa hư không mất thôi.

Hàn Nhã Thanh gửi tin nhắn cho Dương Tầm Chiêu: “Liễu Ảnh đã dọn đồ rồi, em sẽ đưa cô ấy đi rồi về sau.”
Dương Tầm Chiêu xem tin nhắn của Hàn Nhã Thanh, khẽ hừ một tiếng.

Đồ bịp bợm này, rõ ràng đã hứa hẹn sẽ về sớm, anh tưởng đâu muộn nhất cũng không đến tám giờ, vậy mà giờ này vẫn chưa xong việc, đúng là “ngứa đòn” rồi đây.
Dương Tầm Chiêu đang nghịch điện thoại, trên mặt không hề lộ ra vẻ tức giận mà thay vào đó là nụ cười thỏa mãn.

Hàn Nhã Thanh đưa Liễu Ảnh đến căn nhà cô đã mua trước đó.

Bên trong đầy đủ tiện nghi, không thiếu thứ gì.

Liễu Ảnh xếp đồ của mình vào nhưng vẫn trống trải, cô ấy nhìn căn phòng lạnh lẽo, cảm thấy trong tim trống rỗng.

Nơi này không có người sinh sống, rốt cuộc cũng chỉ là một căn nhà, không phải một tổ ấm.
Liễu Ảnh nhớ tới căn biệt thự từng sống với Tư Đồ Không trước đây, mặc dù bên trong rất rộng nhưng hiếm khi cô ấy cảm thấy cô đơn, có lẽ gần như chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Liễu Ảnh tự cười nhạo bản thân.

Con người đúng là loài theo nếp quần cư, sống một mình sẽ không chịu nổi.

Có thể ở mãi trong nhà, không ra ngoài, không mua sắm, không làm gì cả, chỉ vì trong nhà không chỉ có một mình, có thể còn có người nhà, có bạn bè thân thiết, có người yêu thương, nhưng… chắc chắn là không phải ở một mình.

Chẳng ai có thể chịu đựng được sự trống trải và lạnh lẽo như vậy cả.
“Cậu cứ sống tạm ở đây nhé.

Chỉ cần cậu muốn thì ở bao lâu cũng được, nếu ngày nào đó muốn dọn ra ngoài thì nhất định phải tìm được một nơi tốt đấy.” Giọng nói của Hàn Nhã Thanh vang lên, Liễu Ảnh gật đầu: “Cảm ơn cậu, Nhã Thanh.”
Hàn Nhã Thanh cười khúc khích: “Đồ ngốc.” Hàn Nhã Thanh hiểu rằng Liễu Ảnh không thể ở đây mãi được, bởi trái tim của cô ấy không đặt ở đây.

Đối với Liễu Ảnh, đây chỉ là một nơi ở tạm thời.

Một ngày nào đó, khi đã thoát ra khỏi tình trạng khó khăn hiện tại hoặc tìm được công việc khác muốn làm, cô ấy sẽ rời đi.

Bỗng nhiên trong lòng Hàn Nhã Thanh xuất hiện một cảm giác lạ lùng khó gọi tên, lần này có thể Liễu Ảnh ra đi không lời từ biệt, nhưng khi trở lại, cô ấy sẽ không còn ngoan ngoãn, cam chịu như trước nữa.
“Trước hết cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều, tớ về trước đây.” Hàn Nhã Thanh giúp Liễu Ảnh sắp xếp đồ đạc rồi đứng lên và nói.

Cô thực sự chưa có can đảm dám không về nhà.

Vả lại, nếu hôm nay không về, uy tín của cô sẽ mất giá thê thảm trong lòng Dương Tầm Chiêu mất.

Cô không muốn trải qua quá trình đó.
“Được, cậu về cẩn thận nhé.” Liễu Ảnh mỉm cười, chào tạm biệt.


Hàn Nhã Thanh trở về, phát hiện biệt thự tối om, trong lòng nghi hoặc vô cùng.

Chẳng lẽ đang bị mất điện? Không thể nào, còn có máy phát điện cơ mà? Vậy là, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Hàn Nhã Thanh nghi hoặc bật đèn pin trên điện thoại di động lên rồi đi vào.

Cánh cửa bên trong đã mở sẵn, Hàn Nhã Thanh thót tim.

Chẳng lẽ lại có trộm vào nhà? Không, không đời nào! Hàn Nhã Thanh nhanh chóng phủ nhận, nhưng cô chưa từng gặp tình huống này bao giờ cả! Hàn Nhã Thanh vô cùng bất an, cô bước vào ấn mở công tắc điện… đèn sáng lên!
Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, đây là tình huống gì vậy? Người trong nhà đâu? Sao không có ai hết thế? Đồ đạc trong nhà vẫn như bình thường, rõ ràng không có người ngoài vào, tại sao lại tối đen như mực? Hàn Nhã Thanh băn khoăn đi lên tầng.

Cô vào phòng, làm một mạch các động tác đẩy cửa, bật đèn.

Sau đó, Hàn Nhã Thanh liền phát hiện, Dương Tầm Chiêu đang nằm nửa người trên giường, nhìn cô với vẻ mặt đùa giỡn… Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy bất an, sao cô lại có cảm giác mình đã rơi vào một cái bẫy thế này? Dương Tầm Chiêu cố ý đợi cô về ư? Trong nhà không có một ai, phải chăng cũng là do anh sắp xếp? Thế này là định tính sổ riêng ư? Nếu trước mặt không phải là Dương Tầm Chiêu, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ người này đang nung náu ý định giết người diệt khẩu đấy! Hàn Nhã Thanh suy nghĩ kỹ càng, gần đây cô không hề làm chuyện gì sai trái cả, càng không gây ra lỗi lầm gì với Dương Tầm Chiêu.

Lúc này cô mới bình tĩnh lại, cất tiếng hỏi trước: “Hôm nay nhà cửa làm sao vậy, sao không có ai cả thế?”
Dương Tầm Chiêu ngả người ra phía sau, quét mắt nhìn Hàn Nhã Thanh từ trên xuống dưới đầy mờ ám, chậm rãi nói: “Anh sắp xếp đấy, để đêm nay chỉ có hai ta thôi, em thích không?” Chất giọng trầm của Dương Tầm Chiêu cộng thêm việc cố tình cám dỗ khiến Hàn Nhã Thanh chợt cảm thấy như sắp chìm đắm.

Quả thực, đàn ông cố tình dụ dỗ, nhất là người đàn ông mình thích thì căn bản không thể nào cầm lòng được.
Hàn Nhã Thanh liếm môi: “Thích thì có thích, nhưng hơi đáng sợ.” Người đàn ông trước mặt giống như yêu tinh câu dẫn khiến người ta không thể kìm lòng mà đắm chìm, cứ như được chết vì anh cũng là một điều vinh dự vậy! Hàn Nhã Thanh thầm mắng người đàn ông này quá quyến rũ, tâm trí cô hoàn toàn không đủ tỉnh táo để nghĩ đến những chuyện xảy ra phía sau nữa, đúng là một kiểu tra tấn.
Trước đây chỉ có Hàn Nhã Thanh quyến rũ Dương Tầm Chiêu, nhưng hôm nay tình thế đảo ngược, Dương Tầm Chiêu liên tục quyến rũ Hàn Nhã Thanh.

Mà vẻ quyến rũ ấy không hề suy yếu đi vì sự xiêu lòng của cô, trái lại còn mỗi lúc một mãnh liệt.
“Thích? Như vậy có phải là em thích anh không? Đáng sợ? Là ai sợ thế? Nhưng mà chuyện đáng sợ nhất vẫn chưa bắt đầu đâu!” Dương Tầm Chiêu khẽ cười, Hàn Nhã Thanh ném túi xách xuống đất, lập tức lao thẳng lên giường, khi chỉ còn cách người kia một bước, cô chống cằm nhìn Dương Tầm Chiêu, ánh mắt mê hoặc: “Không, em không thích anh.”
Vẻ mặt Dương Tầm Chiêu thoáng chốc cứng đờ lại, ánh mắt trở nên hung hăng.

Người phụ nữ đáng ghét này! Mới hôm qua tỏ tình với anh mà bây giờ đã lật lọng? Sao cô có thể chơi đùa với tình cảm của người khác như thế? Dương Tầm Chiêu cảm thấy tức phát điên, nhưng trái tim anh lại như đang tan nát.

Anh luôn cố hết sức chiều theo ý cô, từ đêm qua đến giờ, trao cho cô đủ sự tin tưởng và tự do, nhưng vì sao cô lại có thể dễ dàng bỏ mặc những điều đó, thậm chí giẫm đạp lên tình cảm của anh?.


Bình luận

Truyện đang đọc