“Được.” Trước mắt, Hàn Nhã Thanh chỉ có thể gật đầu đồng ý, cho dù là người xa lạ, cô cũng không thể mặc kệ sống chết của anh được.
Bùi Dật Duy vẫn chưa tỉnh, nhưng anh luôn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.
Hàn Nhã Thanh cứ ngồi như vậy mấy tiếng đồng hô.
Trong lúc đó,
Hàn Nhã Thanh có gọi cho ông cụ Hàn, cô không nói chuyện Bùi Dật Duy bị thương, chỉ nói mình xảy ra chút
chuyện, nên tạm thời không thể quay về phòng bệnh ông cụ được.
Ông cụ cho rằng cô và Bùi Dật Duy lâu ngày không gặp, sẽ có nhiều chuyện muốn nói, nên ông cũng không hỏi gì nhiều.
Buổi tối, Dương Tầm Chiêu tới thẳng bệnh viện, sáng sớm lúc cô rời đi, anh đã nói buổi tối sẽ tới bệnh viện đón cô, nên bảo cô đợi anh ở đó.
Anh nghĩ, chắc chắn giờ cô đang ở trong bệnh viện.
Dù gì giờ ông cụ Hàn cũng đang ở trong bệnh viện, hơn nữa anh cảm thấy sau khi cô biết anh là người đàn ông đã cưỡng hiếp cô năm năm trước, chắc chắn trong lòng sẽ chột dạ, sẽ nghe lời hơn.
Lúc Dương Tầm Chiêu đi vào bệnh viện, khóe miệng không khỏi cong lên.
Dương Tầm Chiêu tới thẳng phòng bệnh ông cụ Hàn, nhìn xuyên qua ô cửa kính trên cửa, rồi nhận ra trong phòng bệnh không hề có bóng dáng của cô.
Dương Tầm Chiêu nghĩ, có lẽ cô có việc phải đi ra ngoài, anh cũng không vội, nên ngồi trên hành lang đợi cô một lát.
Anh biết, cô không muốn để ông cụ Hàn biết chuyện của bọn họ, nên tạm thời Dương Tầm Chiêu sẽ không lộ diện trước mặt ông cụ.
Anh không muốn ép cô quá, nhiêu lúc mọi thứ cần phải bình tĩnh, từ từ.
Chuyện này không giống chuyện năm năm trước.
“Ông cụ Hàn, người nhà ông đâu? Tôi có chút chuyện muốn dặn dò người nhà của ông một lát.” Trong phòng bệnh, y tá đang kiểm tra sức khỏe cho ông cụ Hàn.
“Vợ tôi ra ngoài mua đồ giúp tôi rồi.” Lúc nhắc đến vợ mình, vẻ mặt ông cụ Hàn chan chứa vẻ dịu dàng.
“Cháu gái ông đâu? Chẳng phải hai ngày nay, cô cả Hàn luôn tới đây chăm sóc ông ư? Sao cả ngày hôm nay không thấy cô ấy đâu vậy?” Trong phòng bệnh, y tá lại hỏi ông cụ thêm một câu.
Nghe y tá nói vậy, rõ ràng sắc mặt Dương Tâm Chiêu hơi trầm xuống, cả ngày hôm nay không thấy cô?
Là sao? Chẳng lẽ cả ngày hôm nay cô không tới bệnh viện?
“Sáng nay Thanh Thanh có tới đây, nhưng có chuyện phải ra ngoài rồi.” Ông cụ Hàn không muốn người khác hiểu lầm bất cứ điều gì về Hàn Nhã Thanh, nên mở miệng giải thích ngay.
Nghe ông cụ Hàn nói vậy, sắc mặt
Dương Tầm Chiêu càng trở nên thâm trầm hơn, buổi sáng cô có tới, rồi có chuyện phải ra ngoài? Sau đó không quay lại đây nữa?
Rõ ràng sáng nay cô nói với anh là tới bệnh viện chăm sóc ông cụ, nhưng buổi sáng cô có tới bệnh viện, rồi biến mất tăm.
Vậy thì cả ngày hôm nay cô đã đi đâu?
Chết tiệt, anh đã nói với cô đừng chơi trò mất tích với anh, thế mà người phụ nữ này vẫn dám mất tích.
Dương Tâm Chiêu nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi bấm gọi cô.
Ở bên này, trong phòng bệnh Bùi Dật Duy, điện thoại Hàn Nhã Thanh bỗng reo lên, dọa cô giật mình, vì tay phải cô đang bị Bùi Dật Duy nắm chặt, đành phải dùng tay trái để lấy điện thoại ra, nên khá bất tiện, tất nhiên hành động cũng hơi chậm chạp.
Không dễ gì mới lấy được điện thoại ra ngoài, lúc nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, cô sợ đến mức tim như ngừng đập mấy giây.
Hàn Nhã Thanh nhớ tới chuyện hồi sáng, lúc cô rời đi, Dương Tầm Chiêu đã nói buổi tối sẽ tới bệnh viện đón cô, nếu anh không tìm thấy cô, cô phải tự gánh lấy hậu quả...
Mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, cô vừa nghĩ tới người đàn ông năm năm trước chính là anh, trong lòng cô lại chột dạ, trước giờ cô chưa từng chột dạ thế này.
Cô đã lớn chừng này, nhưng chưa từng chột dạ như vậy.
Vì trong lòng cô đang chột dạ, căng thẳng, cộng thêm việc tay phải cô đang bị Bùi Dật Duy nắm chặt, chỉ có thể ấn bằng tay trái, nên bất cẩn cúp điện thoại.
Hàn Nhã Thanh hơi ngẩn người, lúc nãy cô đã cúp điện thoại Dương Tầm Chiêu ư? Thật ra cô vốn định nghe máy, nhưng lại bất cẩn ấn nhầm nút.
Thật đó, cô thật sự bất cẩn ấn nhầm nút!!
Nhìn cuộc gọi bị mình bất cẩn ấn tắt mất, mắt Hàn Nhã Thanh lại lóe lên, trong lòng càng chột dạ hơn.
Dương Tầm Chiêu thấy cuộc gọi bị từ chối thì mặt mày trở nên u ám ngay, người phụ nữ này chơi trò mất tích với anh thì thôi đi, giờ còn dám ngắt điện thoại của anh nữa!
Cô đúng là ngày càng to gan mà!
Dương Tầm Chiêu không hề do dự, gọi lại lần nữa.
Lúc nhìn thấy điện thoại lại đổ chuông, Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy tê cả da đầu, trước giờ cô là người không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ cô thật sự hơi sợ anh.
Giờ cô nên nghe máy? Hay không nghe máy?
Nếu cô nghe máy thì thế nào? Còn không nghe thì sao?
Hay là cô nghe đi, rồi nói rõ với anh, nhưng nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa cô và anh hồi sáng, cô cảm thấy mình khó mà nói rõ với anh trong điện thoại.
Qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Hàn Nhã Thanh vẫn ấn nghe máy.
Lúc điện thoại vừa kết nối, Hàn Nhã Thanh cảm thấy nhịp tim mình bỗng tăng vọt.
Cô cảm thấy, giờ mình nghe điện thoại
Dương Tầm Chiêu còn nguy hiểm bất cứ chuyện gì khác.
Cô không hiểu tại sao trước giờ cô luôn là người bình tĩnh, lại trở nên sợ hãi trước cuộc gọi của Dương Tầm Chiêu?
“Hàn Nhã Thanh, em được lắm, dám chơi trò mất tích với tôi, còn dám cúp điện thoại của tôi nữa.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói Dương Tầm Chiêu đã nhanh chóng vang lên, qua điện thoại, Hàn Nhã Thanh cũng có thể cảm nhận được lửa giận muốn thiêu cháy người khác của anh.
Cô có thể nghe ra, anh rất tức giận, phải nói là cực kỳ cực kỳ tức giận!!
“..." Hàn Nhã Thanh đã sớm đoán ra tình huống này, khóe miệng co giật mấy lần, định giải thích theo bản năng: “Lúc nãy em...”
Hàn Nhã Thanh định nói lúc nãy cô không cố ý cúp điện thoại anh, cô thật sự chỉ bất cẩn thôi, nhưng cô biết chắc anh sẽ không tin.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, vì hiểu lầm chuyện ly hôn, mà anh hủy hoại cô như vậy, giờ anh lại biết chuyện năm năm trước, chỉ sợ mạng nhỏ của cô khó mà giữ được.
Cô muốn rời xa anh, rời xa anh, rời xa anh, nhất định phải rời xa anh.
Tốt nhất là mãi mãi cắt đứt quan hệ với anh, đừng bao giờ gặp mặt nhau nữa.
Nhưng Hàn Nhã Thanh biết, giờ cô muốn thoát khỏi anh thật sự rất khó.
Dương Tầm Chiêu đã muốn làm chuyện gì, thì không ai có thể ngăn cản được, huống hồ cô càng là người không có năng lực đó.
Giờ
Hàn Nhã Thanh thật sự hơi hối hận về chuyện lúc trước, sớm biết thế này, có đánh chết cô cũng không đồng ý chuyện thỏa thuận kết hôn với Dương Tầm Chiêu.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói Dương Tầm Chiêu lại vang lên, rõ ràng còn mang thêm chút hung ác như hận không thể cắn chết cô.
Hàn Nhã Thanh nghe vậy thì tay vô thức run lên.
“Thanh Thanh.” Hàn Nhã Thanh còn chưa đáp lại Dương Tầm Chiêu, Bùi Dật Duy bỗng mở mắt ra, nhìn về phía cô rồi gọi cô.
Mặc dù giọng nói Bùi Dật Duy không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Mà lúc này, tay Hàn Nhã Thanh vẫn bị Bùi Dật Duy nắm chặt, nên cô đang ngồi trước giường anh, khoảng cách giữa hai người vốn rất gần nhau, anh lại đột ngột lên tiếng như vậy, chắc chắn Dương Tầm Chiêu ở đầu bên kia cũng nghe thấy rất rõ.
Hàn Nhã Thanh giật mình!