CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Sau này ít nhắc người phụ nữ đó ở trước mặt của tôi đi, nhà họ Dương chúng ta không có một đứa con dâu như thế, nhà họ Dương của chúng ta cũng sẽ không thừa nhận thân phận của cô ta” Hai mắt của ông cụ Dương hơi nheo lại, trong giọng nói mang thêm mấy phần kiên quyết, hiển nhiên đây không phải là nói trong cơn tức giận, mà là ông ta thật sự sẽ không thừa nhận thân phận của Hàn Nhã Thanh.

Quản gia nghe thấy câu nói này của ông cụ Dương, sắc mặt thay đổi. Ông ta biết ông cụ Dương không hài lòng với Hàn Nhã Thanh, nhưng mà ông ta không ngờ đến ông cụ Dương lại có thái độ cứng rắn đối với chuyện này như thế.

Hiển nhiên là thái độ của cậu chủ đối với chuyện này càng cứng rắn hơn, cho nên chỉ sợ tiếp theo đây nhà họ Dương sẽ không yên ổn.

Quản gia nhớ đến chuyện năm đó, nhịn không được mà âm thầm thở dài một hơi, chuyện năm đó người tổn thương cũng không chỉ có bà chủ, đối với cậu chủ cũng đã tạo thành tổn thương lớn.

Chỉ là từ nhỏ cậu chủ đã kiên cường, cho dù là gì đi nữa cũng giữ ở trong lòng, chưa từng nói, cũng chưa từng biểu hiện ra bên ngoài.

Nhưng mà không nói cũng sẽ không đại biểu là mình không đau đớn.

Thật ra thì ông ta cảm thấy cậu chủ rất đáng thương, cho nên ông ta cảm thấy cách làm bảo vệ cậu chủ của mợ chủ vào lúc trước không có gì là không đúng, ông ta còn cảm thây vui mừng thay cho cậu chủ.

Dưới tình huống ông cụ đang tức giận, ngay cả bà cụ cũng không dám nói lung tung, mợ chủ lại có thể dũng cảm đứng ra bảo vệ cho cậu chủ. Đây tuyệt đối là tình yêu đích thực, thật sự có thể liều mình vì cậu chủ.

“Nó đi công tác chắc chắn là vì chuyện của công ty, trên miệng thì lại nói không muốn công ty, nhưng mà lại lo lắng đến chuyện của công ty hơn ai khác. Nói không muốn cũng chỉ là để cho tôi nhìn mà thôi, thật ra thì bởi vì nó muốn để tôi giao công ty cho nó sớm một chút, tôi mới không mắc mưu của nó đâu." Ông cụ Dương tự mình chuyển đổi đề tài, chuyển đến vấn đề của Dương Tầm Chiêu và công ty.

Đương nhiên đây đều là những suy nghĩ của một mình ông cụ Dương, nếu như ông ta biết tình hình thực tế, chỉ sợ là ông ta hối hận cũng không kịp.

Quản gia nhìn về phía ông cụ Dương, khóe môi giật giật, muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được. Suy nghĩ của ông ta với ông cụ không giống nhau, ông ta cảm thấy cậu chủ thật sự không quan tâm đến công ty Dương thị này cho lắm.

Tịch Xuyên vẫn còn ở chỗ của Hứa Dinh Dinh, cho nên buổi sáng nhiệm vụ đưa bé con đi học liền trở thành chuyện của Tịch Xuyên.

“Minh Hạo, nếu như hôm nay con phát hiện có người đến gần con, muốn nắm tóc của con, con đừng phản kháng nha!” Tịch Xuyên dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng mà dặn dò.

Anh ta biết là bây giờ mẹ sẽ không làm tổn thương đến hai đứa bé, nhưng Thụy là sát thủ, từ trước đến nay đều rất tàn nhẫn.

Anh ta nghĩ có lẽ là bên phía Thụy cũng sắp ra tay rồi, bình thường anh ta đều ở bên cạnh của hai đứa bé, Thụy chắc chăn sẽ không ra tay trước mặt của anh ta, chắc chắn sẽ chọn ra tay ở nhà trẻ.

Minh Hạo quá thông minh, nếu như Thụy đến gần Minh Hạo, Minh Hạo có thể sẽ phát hiện ra. Bây giờ mục đích của Thụy chính là muốn lấy được tóc của Minh Hạo, nhưng nếu như phát hiện Minh Hạo phản kháng, anh ta sợ là Thụy sẽ làm tổn thương hai đứa bé.

Anh ta đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ hai đứa bé trong nhà trẻ, chỉ cần Minh Hạo không phản kháng thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

“Dạ.” Đường Minh Hạo là một đứa nhỏ thông minh, lập tức hiểu ý của Tịch Xuyên, cũng không hỏi gì nhiều.

“Hôm nay có thể xin nghỉ học cho em gái được không ạ?” Đường Minh Hạo là một người anh trai tốt, nhóc biết là hôm nay sẽ có nguy hiểm, cho nên nhóc không muốn để cho em gái mạo hiểm theo. Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhóc sợ là em gái sẽ chịu tổn thương.

Đến lúc đó sao nhóc có thể nói chuyện với mẹ được?

Trong lòng của Tịch Xuyên hơi run lên, đứa bé này thật sự quá hiểu chuyện. Thật ra Tịch Xuyên cũng nghĩ như vậy, Đường Vũ Kỳ không thông minh, cũng không nhạy bén như là Đường Minh Hạo, chắc là sẽ không phát hiện ra chuyện gì, cho nên ngược lại sẽ không có nguy hiểm.

Nhưng mà hiển nhiên Đường Minh Hạo không muốn để cho em gái của nhóc phải gặp một chút nguy hiểm nào.

“Được rồi, ba sẽ xin phép nghỉ cho em gái.” Tịch Xuyên gật đầu, trên mặt hơi thay đổi, lại nhịn không được mà dặn dò lần nữa: “Nhớ kỹ lời của ba, nhất định phải cẩn thận đó.”

Anh ta cũng không muốn để cho Đường Minh Hạo mạo hiểm, nhưng mà anh ta biết nếu như không để cho bọn họ thuận lợi lấy được tóc của Đường Minh Hạo, vậy thì hai bé con sẽ càng nguy hiểm hơn.

Trừ khi anh ta vĩnh viên cất giấu hai bé con này để cho mẹ anh ta tìm không thấy người, nhưng mà dù sao hai bé con này cũng không phải là của anh ta, anh ta không thể làm chuyện này được.

“Yên tâm đi ạ con không có việc gì đâu.” Đường Minh Hạo lại cực kỳ nhẹ nhõm, không hề lo lắng và sợ hãi tí nào.

“Ba chỉ cần chăm sóc em gái cho tốt là được rồi.” Điều mà Đường Minh Hạo không yên lòng duy nhất đó chính là em gái cục cưng của nhóc, ở trong lòng của nhóc, em gái và mẹ mãi mãi là quan trọng nhất.

Vũ Kỳ xuống.

Đường Vũ Kỳ vừa mới được thả xuống đất liền vội vàng chạy về phía của anh trai mình, sau đó ôm anh trai hung hăng hôn mấy cái, làm cho một mặt nước mắt nước mũi của bé đều dính lên trên mặt của Đường Minh Hạo.

Khóe môi của Đường Minh Hạo hơi nhếch lên, nhóc cảm thấy cô nhóc này cố ý đây mà.

Bình luận

Truyện đang đọc