CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Có lẽ em không cẩn thận lỡ tay.” Lúc này, Hàn Nhã Thanh chỉ có thể nghĩ ra lý do này mà thôi, hiển nhiên chỉ cần là một người có đầu óc một chút cũng biết lý do này có bao nhiêu miễn cưỡng. 

“Không cẩn thận?” Đương nhiên là cậu ba Dương sẽ không tin, lửa giận ở trong mắt càng ngày càng đậm: “Anh gọi cho em năm cuộc điện thoại, những em đều không nghe máy, sau đó lại còn kéo anh vào danh sách đen, bây giờ có thể nói cho anh biết, có phải em thực sự không cẩn thận rồi không?” 

“Hàn Nhã Thanh, em nghĩ anh là đứa trẻ lên ba sao?” Dương Tầm Chiêu rất tức giận, đặc biệt tức giận, nghe được lý do của cô, hiện tại anh thật sự muốn giết người. 

Hàn Nhã Thanh sững sờ, anh gọi cho cô sao? Còn là năm cuộc? 

Cô đều không nghe máy? Lại còn kéo anh vào danh sách đen? 

Nhưng mà, cô không biết, cô thật sự vô tội, cực kỳ vô tội! 

Không cần phải nói, nhất định là Đường Minh Hạo động tay động chân. 

Cô có thể không gánh cái nồi này trên lưng được không? Có thể trực tiếp ném cho con trai cô được không? 

Nhưng vừa nghĩ đến bé Hạo đáng yêu nhà cô, cô biết mình chắc chắn phải gánh cái nồi này. 

Đường Minh Hạo vẫn còn đứng cách đó không xa, giờ phút này, Dương Tầm Chiêu nói gì nó đều nghe thấy hết, nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị giết người của Dương Tầm Chiêu, thân thể nhỏ bé của Đường Minh Hạo vô thức co rụt lại. 

Dương Tầm Chiêu thật đáng sợ? 

Nhưng mà Đường Minh Hạo không hề chạy trốn, nó vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Nói đi, tại sao em lại không nghe điện thoại của anh? Tại sao lại kéo anh vào danh sách đen?” Thật hiển nhiên, nếu vấn đề này hôm nay vẫn chưa được giải quyết rõ ràng thì cậu ba Dương nhất định sẽ không dừng lại. 

Nhưng Hàn Nhã Thanh thật sự không biết phải giải thích như thế nào, Hàn Nhã Thanh nhìn cậu ba Dương, môi mấp máy, cuối cùng cô lựa chọn im lặng. 

Thấy cô im lặng, ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi chìm xuống: “Là bởi vì Viên Quân Doanh sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hàn Nhã Thanh sửng sốt, nhanh chóng phản bác, đối mặt với ánh mắt tràn ngập lửa giận của anh, Hàn Nhã Thanh biết lời giải thích của cô lúc này thật sự không thể thuyết phục. 

“Anh là người đàn ông của em, còn anh ta chỉ là người ngoài. Làm sao em có thể vì anh ta mà cúp điện thoại của anh chứ?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên, vẻ nịnh nọt đều đã hiện rõ trên khuôn mặt. 

Đường Minh Hạo: “..." 

Bây giờ nó mới biết mẹ của nó hóa ra lại chân chó như thế này. 

Cậu ba Dương ngây người, lửa giận trong lòng biến mất hơn một nửa, sắc mặt hiến nhiên đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà anh vẫn mang theo vẻ mặt nghiêm túc. 

Chuyện này nghiêm trọng như vậy, không thể vì cô nói vài lời hay liên bỏ qua được. 

Cô cũng đừng nghĩ có thể lừa dối cho qua chuyện. 

“Em dám nói em không nghe điện thoại của anh, lại còn kéo anh vào danh sách đen không phải là vì ở cùng với Viên Quân Doanh?” Sau khi Dương Tầm Chiêu nhận được bức ảnh kia mới gọi điện thoại cho cô, lúc đó chắc chắn là cô đang ở cùng với Viên Quân Doanh. 

Điều này khiến anh không thể chấp nhận được. 

Hàn Nhã Thanh: ”...” 

Cô vừa tới hội sở thì Đường Minh Hạo cũng theo tới, sau đó Đường Minh Hạo vẫn luôn cầm điện thoại của cô, cho nên Dương Tầm Chiêu nói không sai, lúc anh gọi điện thoại mà cô không nghe máy, lúc kéo anh vào danh sách đen chính là lúc cô đang ở bên cạnh Viên Quân Doanh. 

Nhưng mà tại sao anh lại biết được chuyện này? 

Chẳng lẽ anh cài máy nghe trộm ở trên người cô? 

Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô đã nhanh chóng phủ nhận, cô biết Dương Tầm Chiêu sẽ không bao giờ làm như vậy.

“Chồng ơi, chúng ta đứng trước cửa người ta lâu như vậy hình như không tốt lắm, hay là chúng ta về nhà trước đi.” Hàn Nhã Thanh kéo lấy cánh tay anh, nhìn anh mỉm cười hết sức rạng rỡ.

Hàn Nhã Thanh biết nếu cô muốn bảo vệ Đường Minh Hạo thì cô nhất định không thể giải thích rõ ràng chuyện này, cho nên, cô muốn đổi sang một loại phương thức khác.

Giọng điệu ngọt ngào, nũng nịu khi cô gọi một tiếng Chồng ơi có thể trực tiếp khiến trái tim người ta mềm nhũn.

Cơn giận dữ của cậu ba Dương đã hoàn toàn biến mất, nhưng anh vẫn giả vờ hung dữ nói: “Chúng ta về nhà rồi nói tiếp.”

Cho dù anh không giận cô nhưng mà chuyện này vẫn phải nói cho rõ ràng.

“Được, được, đi thôi.” Hàn Nhã Thanh thâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể trao đổi là tốt rồi, về đến nhà, cô dỗ anh một chút thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Nhưng mà, nhớ tới tình cảnh từ chiêu hôm qua đến tối qua, Hàn Nhã Thanh vẫn còn cảm thấy hơi sợ...

Nhưng mà vì con trai, cô đành phải hy sinh một chút.

“Đi thôi, về nhà.” Dương Tầm Chiêu ôm lấy eo nhỏ của cô, đưa cô đến xe của anh, mở cửa xe để Hàn Nhã Thanh lên xe trước.

Hàn Nhã Thanh cũng không từ chối, cô hy vọng có thể cùng anh rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng mà bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn còn đứng ở bên kia.

Lần này, Đường Minh Hạo không muốn tránh mặt Dương Tầm Chiêu, tất nhiên là nó muốn Dương Tầm Chiêu phát hiện ra nó.

Sau khi Dương Tầm Chiêu giúp cô đóng cửa xe, liền đi vòng qua bên kia chiếc xe.

Hàn Nhã Thanh nhận ra, Dương Tầm Chiêu đang đi hướng đối diện với chỗ Đường Minh Hạo đang đứng.

Chỉ cần Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu lên một chút là có thể nhìn thấy Đường Minh Hạo.

Đứa nhỏ bé bỏng nhà cô đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác như vậy, làm sao Dương Tầm Chiêu có thể không nhìn thấy.

Tâm mắt của Hàn Nhã Thanh dính trên người Dương Tầm Chiêu không rời, cô thấy Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Minh Hạo đang đứng ở bên kia.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của bạn nhỏ Đường Minh Hạo có thêm một chút kích động, ừm, cho nên rõ ràng là hôm nay, bạn nhỏ Đường Minh Hạo cố ý đến đây để gặp Dương Tầm Chiêu.

Như vậy cũng tốt, hai ba con nên nhận nhau rồi.

Cô nghĩ có lẽ Dương Tầm Chiêu sẽ nhận ra Đường Minh Hạo thôi, bây giờ nhìn Đường Minh Hạo càng ngày càng giống Dương Tầm Chiêu.

Mọi người đều nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã, bọn họ chính là ba con ruột thịt, cho dù nhìn qua không giống lắm thì khi Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Minh Hạo, nhất định sẽ có cảm giác muốn thân cận.

Hơn nữa, xe của nhà họ Đường đỗ ngay ở bên cạnh, Dương Tầm Chiêu cũng nhận ra xe của nhà họ Đường.

Hàn Nhã Thanh thấy tâm mắt của Dương Tầm Chiêu đã chính xác dừng ở trên người Đường Minh Hạo, Hàn Nhã Thanh cảm thấy, giờ phút này, ánh mắt của Dương Tầm Chiêu đang tập trung nhìn về phía Đường Minh Hạo.

Lúc này, trong lòng Hàn Nhã Thanh đang cực kỳ kích động, không biết sau khi Dương Tầm Chiêu nhận ra Đường Minh Hạo sẽ có phản ứng như thế nào.

Liệu anh có kích động không?

Liệu anh có vui mừng không?

Anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên đúng không?

Không biết anh có bị dọa sợ hay không?

Khóe môi Hàn Nhã Thanh không nhịn được cong lên.

Nhưng mà, ngay sau đó, cậu ba Dương đã thu hồi tâm mắt, mở cửa xe đi vào.

“Dương Tầm Chiêu, vừa rồi anh không nhìn thấy... Hàn Nhã Thanh sửng sốt, thật sự là rất kinh ngạc, rõ ràng anh vừa mới nhìn về phía Đường Minh Hạo, nhưng tại sao anh lại không có bất kỳ một phản ứng nào?

Chẳng lẽ anh không nhìn thấy bạn nhỏ Đường Minh Hạo sao?

“Thấy cái gì?” Cậu ba Dương nhìn cô, nhíu mày, nói chuyện nửa vời là có ý gì?

Anh thấy cái gì? Cô muốn anh phải nhìn thấy cái gì?

Vừa rồi rõ ràng cô còn gọi anh là Chồng ơi, bây giờ đã biến thành Dương Tầm Chiêu rồi?!

Nghe cô nói vậy khiến anh rất khó chịu, đây chính là do cô thấy anh hết giận nên lập tức thay đổi thái độ, người phụ nữ này thật biết chọc tức người khác mà.

Bình luận

Truyện đang đọc