CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1799

Liễu Ảnh quyết định xong, cố gắng nở nụ cười, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Trong lòng mẹ Liễu biết là chuyện gì, nhưng không nói thẳng, càng không nhắc tới hay dò hỏi, chỉ lo lắng nói: “Không sao chứ?”

“Không sao ạ, chỉ là tự nhiên khó chịu.” Liễu Ảnh không nói nhiều, sợ mẹ nhìn ra điều bất thường nên vội vàng chuyển chủ đề: “Mẹ, đồ đạc thu dọn thế nào rồi, ngày mai chúng ta đi rồi đó.”

“Yên tâm đi, đã thu dọn xong cả rồi, những gì nên mang theo mẹ đều mang cả rồi.” Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, cũng may, cô vẫn bình tĩnh, hơn nữa không hề có ý ở lại, như vậy rất tốt, bà có thể yên tâm dẫn cô rời khỏi đây rồi.

“Vậy thì tốt.” Liễu Ảnh cười nói, giống như rất mong chờ ngày mai tới vậy.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Ngay hôm sau trước khi tới sân bay, bụng Liễu Ảnh đột nhiên khó chịu, chỉ đành tới bệnh viện trước.

Sau đó, Liễu Ảnh được đưa vào phòng phẫu thuật, trái tim mẹ Liễu cũng dần chùng xuống. Chỉ sợ không giấu nổi chuyện Liễu Ảnh mang thai rồi, mà tình hình hiện giờ không rõ ràng, Liễu Ảnh vẫn không biết có nên giữ lại đứa bé này không, nhưng dù có giữ hay không, người chịu tổn thương vẫn là Liễu Ảnh.

Mẹ Liễu chưa bao giờ hận tạo hóa trêu ngươi như lúc này, suýt chút nữa thôi, chỉ một chút thời gian nữa thôi, nếu Liễu Ảnh không phát hiện ra đang mang thai, nếu Liễu Ảnh không xảy ra chuyện vào hôm nay, họ đã có thể rời khỏi đây rồi, nhưng lại cứ phải thành ra như vậy.

Ánh đèn hiệu “đang phẫu thuật” đỏ rực, giống như máu nhỏ trong lòng mẹ Liễu. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, lần này, chỉ sợ Liễu Ảnh khó mà đi được. Lần này, bà nhất định sẽ ở bên Liễu Ảnh, dù kết quả có ra sao.

Mẹ Liễu ở bên ngoài đợi gần hai tiếng đồng hồ mới phẫu thuật xong. Thấy bác sĩ đẩy Liễu Ảnh ra, bà vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ Liễu, có chút tức giận, nhưng chỉ có thể kiên nhẫn nói: “Giờ đã không sao rồi, có điều, bệnh nhân mang thai đó, bác có biết không? Cũng may là đưa tới kịp, nếu không, đứa bé này chắc chắn không giữ được rồi.”

Lòng mẹ Liễu rối ren, suýt chút nữa đã không giữ nổi đứa bé này, vậy thì… nếu vừa rồi tới muộn một chút? Mẹ Liễu cắn răng, từ khi nào mà bản thân bà trở nên cay nghiệt như vậy, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha.

“Tới phòng bệnh rồi nói tiếp.” Nhìn người phụ nữ trước mặt, rồi cả bệnh nhân còn chưa tỉnh trên giường bệnh, bác sĩ thở dài một hơi, lâu lắm rồi không thấy thai phụ nào không quan tâm tới sức khỏe của bản thân như vậy.

Mẹ Liễu gật đầu rồi đi theo. Bà thấy y tá sắp xếp ổn thỏa cho Liễu Ảnh xong mới từ từ nhìn về phía bác sĩ, có dự cảm chẳng lành.

“Bác là mẹ ruột của bệnh nhân sao ạ?” Bác sĩ nhìn Liễu Ảnh với ánh mắt thương hại khiến mẹ Liễu thấp thỏm trong lòng, bà ép bản thân bình tĩnh lại, gật đầu.

“Chồng của bệnh nhân đâu rồi?” Câu hỏi này không nhất thiết phải hỏi, nhưng tình hình của bệnh nhân này có chút đặc biệt, anh ta không thể không hỏi.

“Hiện giờ anh ta không ở đây.” Mẹ Liễu bình tĩnh nói. Dù sao cũng đâu thể nói Liễu Ảnh mang thai trước khi kết hôn được? Dù là mang thai trước khi kết hôn, cũng phải có Tư Đồ Không ở đây mới được, nhưng mẹ Liễu thật sự không muốn để Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở gần nhau.

Bác sĩ nhìn ra được mẹ Liễu có điều muốn giấu giếm nên cũng không hỏi nhiều: “Tôi nói kết quả trước nhé, hiện giờ đứa bé đã được hơn một tháng rồi, trước mắt khó mà giữ nổi.”

Mẹ Liễu mím môi, bà nói với chính mình, không thể chối bỏ đứa bé này được, nó cũng là cốt nhục của Liễu Ảnh, là cháu ngoại của bà, vậy là bà gật đầu.

Ở đây gặp được nhiều người, có kiểu gia đình nào mà chưa thấy qua, nên bác sĩ không quá để ý, tiếp tục nói: “Gần đây tâm trạng thai phụ không tốt, thường lo âu, nôn nóng, còn dễ tức giận, đau lòng, đôi khi còn tức giận đến nỗi mất ngủ cả đêm, thậm chí vui buồn thất thường, tổng thể mà nói, tương đối nhiều cảm xúc tiêu cực đúng không?”

Mẹ Liễu hoảng sợ, bà nhìn ra được Liễu Ảnh không vui, nhưng không ngờ, không vui đến vậy sao? Mất ngủ cả đêm, lo lắng, trầm cảm, từ khi nào mà cô lại trở nên u ám như vậy.

Sắc mặt bác sĩ có chút trầm xuống: “Khuyên bác nên quan tâm con gái mình nhiều hơn đi ạ. Tình hình của cô ấy hiện giờ không tốt cho lắm, tuy rằng trước mắt đứa bé không sao, nhưng nếu tâm trạng của thai phụ cứ không tốt như vậy, còn vui buồn thất thường, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa thì có khả năng sẽ không giữ được đứa bé đâu.”

Mẹ Liễu gật gầu, bà dốc lòng lo cho Liễu Ảnh, đối với một người phụ nữ chuyện này vẫn rất quan trọng, nhưng liệu Liễu Ảnh có mong chờ đứa bé này hay không? Mẹ Liễu không biết, cũng không muốn suy đoán, chỉ muốn đợi Liễu Ảnh tỉnh lại rồi thảo luận vấn đề này sau.

Mẹ Liễu nói lời cảm ơn bác sĩ, nhìn bác sĩ rời đi, ngồi bên mép giường Liễu Ảnh.

Có lẽ, rất lâu trước đây, khi Liễu Ảnh và Tư Đồ Không bị trói buộc với nhau, sớm chiều bên nhau suốt năm năm, đứa trẻ xuất hiện vào lúc không thích hợp này nhất định sẽ cản trở Liễu Ảnh rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc