CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Tuy nhiên, điều Hàn Nhã Thanh lo nhất vẫn là ăn nói như thế nào hai bảo bối chuyện kết hôn với Dương Tầm Chiêu.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt chớp động, cô nhìn bầu trời đang sập tối ở phía ngoài, giờ này chắc ủy ban chắc đã đóng cửa rồi.

“Giờ này ủy ban nghỉ làm việc rồi.” Hàn Nhã Thanh nói lời này ra liền thở phào nhẹ nhõm.

cậu ba Dương là tinh anh, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết trong lòng cô nghĩ gì, khóe môi chậm rãi giương lên: “Không sao cả, bọn họ nghỉ làm thì sẽ không cản trở việc lấy hôn thú của chúng ta.”

Hàn Nhã Thanh trợ tròn hai mắt, nhìn thẳng vào anh, khóe miệng giật giật, được rồi, có vẻ như không có gì có thể làm khó được cậu ba Dương.

Ủy ban tan ca rồi không thể ngăn anh lấy giấy hôn thú, thế thì còn gì cản trở nữa đâu?

Hàn Nhã Thanh áp sát người vào người anh, gương mặt cô vừa vặn chạm vào cổ anh, cô nhẹ nhàng kề sát vào cổ anh, cố ý thổi một hơi nhẹ, hơi thở ấm áp lập tức tán lên da thịt anh.

Cơ thể cậu ba Dương lần thứ hai căng cứng, rũ mắt xuống dưới nhìn cô, vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của cô, thấy cả động tác cố ý kia, ánh mắt anh lại càng tối hơn.

Cô đang quyến rũ anh, rõ ràng là…

“Ngồi yên.” Dương Tầm Chiêu kéo người cô thẳng dậy, chặn ngang quấy rối của cô.

Dương Tầm Chiêu quyết định, lúc này, tuyệt đối không được để bị mê hoặc, hôm nay anh nhất định phải làm được chuyện quan trọng nhất trần đời này.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, lần nữa nhìn anh, trong mắt toát vẻ ngạc nhiên, cô dụ dỗ thất bại à?

Mới nãy cậu ba Dương rõ ràng là gấp đến không chịu nổi, giờ cô chủ động thì anh lại muốn cô ngồi yên?

Dương Tầm Chiêu, cả nhà anh!

Dụ dỗ thất bại, Hàn Nhã Thanh liền nghĩ biện pháp khác làm Dương Tầm Chiêu thay đổi chủ ý!

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Nhã Thanh cũng không có biện pháp nào hay, bởi vì cô rất rõ một điều rằng, chuyện mà Dương Tầm Chiêu kiên quyết làm, khó mà có thể sửa đổi được.

“Dương Tầm Chiêu, chúng ta đi đăng kí kết hôn như vậy có phải có chút không thích hợp.” Hàn Nhã Thanh cuối cùng quyết định nói thẳng, lời cô nói vẫn tương đối khéo léo.

“Không phải lúc nãy em nói là, anh muốn như thế nào cũng được sao? Giờ em muốn đổi ý?” cậu ba Dương nhìn cô, nheo mắt lại, lộ ra chút nguy hiểm.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật, đúng là cô nói là anh muốn như nào cũng được, nhưng ý cô không phải là chuyện này.

“Em với anh đi đăng kí kết hôn như thế này, thì giải thích làm sao với người nhà đây.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, người nhà mà cô nói hiển nhiên là hai đứa trẻ.

Việc này chính là điều mà cô lo nhất.

“Lúc trước ở nhà họ đường, bà cụ Đường đã đồng ý rồi.” Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn thẳng vào cô, từng lời từng lời phản bác lý do của cô.

Rõ ràng là mấy lý do này của cô là không hợp lệ với anh.

“Nhưng mà còn hai người không đồng ý.” Hàn Nhã Thanh cong môi, có hai đứa nhóc không đồng ý chuyện này, mặc dù còn nhỏ nhưng lại đóng vai trò chủ chốt.

Nếu hai bảo bối đều đồng ý, thế thì cũng không có việc gì to tát cả.

“Nếu anh nhớ không lầm, bọ họ đều không phản đối chuyện này, không phản đối chính là đồng ý.” Dương Tầm Chiêu tưởng cô đang nói ông cụ Đường cùng ông cụ Hàn.

Hàn Nhã Thanh: “…”

“Họ không phải là mấu chốt của việc này.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một chút, làn thứ hai mở miệng, thực ra mấy người già trong nhà đều không có ý kiến gì.

Vì lẽ đó, bọn họ không phải là vấn đề

“Sao?” Dương Tầm Chiêu cau mày nghi hoặc, bọn họ không phải là mấu chốt? Thế ai mới là mấu chốt?

“Thực ra, chúng ta muốn đăng kí kết hôn còn phải vượt qua một cửa ải nữa.” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài nghĩ cô sẽ không nói rõ cho Dương Tầm Chiêu biết, nhưng thả chút thính chắc được mà nhỉ?

“Cửa ải nào?” Mày Dương Tầm Chiêu nhíu càng chặc, anh nghĩ mình đã thông qua hết mọi thứ rồi, giữa họ không nên có bất kỳ cản trở nào mới phải.

“Anh cần phải thông qua thử thách của hai người kia, nếu hai người đó đồng ý thì không có vấn đề gì cả.” Hàn Nhã Thanh nghĩ lời của cô đã rất rõ ràng rồi, nhưng mà bởi vì Đường Minh Hạo, nên cô che giấu thân phận của hai đứa đi.

“Thử thách của hai người?” cậu ba Dương mày giương cao, ánh mắt lóe lóe.

“Đúng, thử thách của hai người.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, nghiêm túc gật đầu, chính là một thử thách của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, và bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.

“Là hai người nào?” Dương Tầm Chiêu nghiêm túc nhìn cô, lời nói mang theo ý cười.

Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Hai người kia đối với em và anh rất rất quan trọng.”

Cô nói đến đây hiển nhiên ai cũng biết, Dương Tầm Chiêu thông minh như vậy, lợi lại như thế, chắc là có thể đoán được nhỉ?

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, nếu cậu ba Dương đoán được…

Nếu cậu ba Dương đoán được, mọi chuyện liền trở nên rất đơn giản?

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, mày vẫn nhíu chặt như trước, khóe môi khẽ mím, sau đó nói rằng: “Hàn Nhã Thanh, em đang tìm cớ để khỏi đi đăng kí kết hôn với anh có phải không?”

Gì mà đối với anh và em rất quan trọng?

Có hai người như vậy, anh cũng không nghĩ ra được.

Đường Lăng? Đường Lăng đối với cô hay anh cũng rất quan trọng, nhưng mà làm gì có chuyện Đường Lăng đi thử thách anh kia chứ.

ông cụ Đường bọn họ đều cũng đã đồng ý, cho nên cũng không cần phải kiểm tra anh lại.

Thế thì, còn người nào, hơn nữa còn tới tận hai người?

Anh liền cho rằng cô đang tìm cớ.

Hàn Nhã Thanh, mắt chớp lại chớp, sau đó thở dài, có lúc cậu ba Dương khôn khéo đến đáng sợ, có lúc lại ngờ nghệch đến vậy…

Có lúc cô không cần nói gì, anh cũng có thể hiểu được, nhưng mà cô ám chỉ rõ ràng đến thế rồi mà anh vẫn không đoán được?

Không những không đoán được mà còn nghi ngờ cô đang tìm cớ.

“Nhã Thanh, đừng lãng phí sức lực nữa.” cậu ba Dương ghì hông của cô, mặt anh tiến đến gần, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

“Dương Tầm Chiêu, em không nghĩ là anh lại…” Hàn Nhã Thanh vừa buồn bực vừa buồn cười, ánh mắt lại chớp động, lần nữa mở lời.

Cô nghĩ cô nên nói thẳng với anh, nhìn anh như vậy khẳng định là không đoán ra!

Bình luận

Truyện đang đọc