CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1875

Thế nên, cô dùng thời gian rất lâu để chấp nhận Quỷ Vực Chi Thành, để bản thân có thể bình tĩnh đối mặt với Quỷ Vực Chi Thành, dù khi gặp được Mặc Thành thì cũng có thể duy trì sự bình tĩnh đó.

Thế nhưng, cô đã đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp Mặc Thành rồi. Cô không bình tĩnh đến vậy, có thể khi gặp người của Quỷ Vực Chi Thành, duy trì lý trí tuyệt đối rồi lại nhất thời xúc động, hoàn toàn trêu chọc kích thích tới Mặc Thành. Có điều, cô không hề hối hận, người này, hẳn là có thể kéo cô ra khỏi bế tắc năm xưa.

“Vậy là tốt rồi.” Mặc Thành lập tức cảm thấy yên tâm. Khi Lâm Từ tiếp cận anh ta thì chắc hẳn đã có thể chấp nhận thân phận của anh ta rồi, chỉ là tình cảm ban đầu quá ít ỏi, ít đến nỗi anh ta không thể nào chấp nhận. Hoặc là nói, có quá nhiều người thích gương mặt anh ta, khiến anh ta suýt chút nữa mất niềm tin với Lâm Từ, nhưng trong lòng anh ta lại thầm thở dài, xem ra, Lâm Từ thật sự chỉ thích gương mặt anh ta rồi, phải làm sao đây?

“Vậy thì, chúng ta làm quen lại đi, em là Lâm Từ, cũng là Mặc Từ, nhà thiết kế thời trang đứng đầu VG.”

Lâm Từ duỗi tay, đưa tới trước mặt Mặc Thành.

Mặc Thành khẽ cười, nắm lấy tay Lâm Từ: “Anh là Mặc Thành, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, đồng thời… “ Mặc Thành vừa dứt lời đã kéo Lâm Từ vào lòng, thuận thế ôm lấy cô: “Cũng là bạn trai của Lâm Từ, bạn trai của Mặc Từ.”

Lâm Từ không nhịn được mà bật cười, nhưng rồi lại mím môi lại, không thể cười quá suồng sã được.

“Chúng ta đừng lo nhiều như vậy nữa, cứ đi theo con tim mình, được không?” Mặc Thành nói bên tai Lâm Từ, cực kỳ dịu dàng, khiến đáy lòng Lâm Từ rung động. Quả nhiên, Mặc Thành được ông trời thiên vị quá nhiều.

“Được!” Lâm Từ khẽ cọ trong lòng Mặc Thành. Trước khi bị ôm, thâm tâm có phòng bị, nhưng hiện giờ thì chỉ còn lại cái ôm của những người yêu nhau thôi.

Mặc Thành chợt có cảm giác năm tháng bình yên, thật sự vô cùng kỳ lạ. Anh ta và Lâm Từ rõ ràng vừa mới quen biết không lâu, không hề thân thuộc lẫn nhau, nhưng khi ôm nhau lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn có một cảm giác không muốn rời xa.

Mặc Thành nhớ tới lúc trước ở nhà bị mọi người trêu chọc, phải tìm một cô bạn gái, không ngờ, lại nhanh như vậy? Tính từ khi gặp mặt thì cũng chưa tới hai mươi tư tiếng đồng hồ, chưa tới một ngày đã xác định quan hệ, không kháng cự lẫn nhau, như thể họ vốn dĩ nên như thế này.

“Được rồi, muộn rồi, chuẩn bị ngủ thôi.” Mặc Thành khẽ vỗ lưng Lâm Từ, không biết có phải vì vừa mới tắm xong không mà cả người anh ta trở nên vô cùng mẫn cảm, hiện giờ Lâm Từ dựa sát vào người anh ta, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Lâm Từ, còn có sự mềm mại trên người cô nữa, cảm xúc rung động vừa rồi, cũng ấp ủ trong lòng từng chút một. Mặc Thành cảm thấy, nếu còn tiếp tục ôm thì anh ta sẽ không chịu nổi nữa đâu.

“Thế, anh định ngủ thế nào?” Lâm Từ dựa vào người Mặc Thành mà không đứng dậy ngay, thật kỳ lạ, rõ ràng nói chỉ thích gương mặt này thôi, không ngờ lại không nỡ rời xa anh ta, lẽ nào, là lưu luyến mọi thứ của anh ta? Dù sao thì, trừ vẻ ngoài ra, cô không hề biết tính cách Mặc Thành ra sao, không thể nào thích bản chất bên trong được, chỉ có thể hời hợt một chút.

Mặc Thành hít sâu một hơi, Lâm Từ có biết bản thân đang nói gì không? Hỏi anh ta ngủ ở đâu, lẽ nào ngủ cùng cô sao? Mặc Thành cảm thấy tay mình nóng rực lên, như thể muốn thiêu cháy người đang ôm mình.

“Nếu anh không muốn ngủ ở chỗ khác thì ngủ cùng nhau cũng được.” Không biết có phải đã không còn có áp lực tâm lý hay không mà Lâm Từ nói chuyện càng thêm thẳng thắn. Rụt rè là cái gì? Từ trước tới nay cô ấy chưa từng biết.

“Em có biết em đang nói gì không?” Mặc Thành nghiến răng nghiến lợi nói, ôm Lâm Từ chặt hơn, như thể muốn khảm sâu vào cơ thể mình.

“Em biết chứ.” Giọng Lâm Từ mang theo ý cười.

“Thế nên, em không để ý sao?” Mặc Thành có chút bất mãn, còn có chút bực bội, sao Lâm Từ không dè dặt chút nào vậy, tốt xấu gì họ cũng vừa mới xác định quan hệ mà đã quyến rũ anh ta như vậy, nôn nóng đến mức nào chứ?

“Anh sẽ để ý sao?” Lâm Từ khẽ cười, dù Mặc Thành đồng ý thì cô cũng không muốn, chỉ là, được Mặc Thành ôm ngủ, cô vẫn có thể chấp nhận được.

Mặc Thành hơi ngây người, sau đó mới khẽ cười, anh ta sẽ để ý đấy, nhưng nếu là Lâm Từ thì anh ta không nỡ.

“Vậy anh chỉ ôm em ngủ thôi.” Mặc Thành đè nén cơn nóng trong lòng xuống, Lâm Từ biết cô đang làm gì, cô vẫn luôn như vậy, đợi tới sau này thì tuyệt đối đừng có hối hận đấy! Mặc Thành thầm nghĩ trong lòng, lúc này chỉ lạnh mặt kéo Lâm Từ lên giường, Lâm Từ vừa muốn nói gì đó, Mặc Thành nhìn thoáng qua, lấy chăn bọc cô kín mít lại, còn mình thì nằm ở một bên, ôm Lâm Từ bị bọc như cái bánh tét.

Bình luận

Truyện đang đọc