CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Nhưng mà mấy năm về sau anh đã dành cho cô sự thương tiếc, cho cô dịu dàng, cũng cho cô sự tôn trọng...

Nhưng mà như thế có tác dụng không?

Có tác dụng không hả?

Sự thật chứng minh là không có!

Cô chính là con sói mắt trắng có nuôi mãi cũng không quen thuộc, anh đối xử với cô như thế nào thì cũng vô dụng.

Nghe thấy lời nói của anh, nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của anh, Liễu Ảnh ngây người, trái tim đột nhiên trầm xuống.

Mấy năm nay anh đã bớt phóng túng lại làm cho cô thiếu chút nữa quên mất sự hung ác lúc đầu của anh, khi đó cô không phải là chưa từng cầu xin anh, nhưng mà từ xưa đến nay anh sẽ không để ý tới.

Anh sẽ chỉ càng tra tấn cô thêm.

Cô biết rất rõ ràng, biết rất rõ là vô dụng, tại sao lại phải cầu xin anh làm gì?

Khóe môi của Liễu Ảnh chậm rãi nhếch lên, không nói gì thêm, cô nhắm chặt mắt lại không nhìn anh nữa.

Cô không tiếp tục vùng vẫy, trong lòng của cô biết rất rõ ràng dưới tình huống này cô có vùng vẫy như thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng, cho nên cô cũng chỉ có thể nhận mệnh, chỉ là thân thể của cô rõ ràng đang trở nên cứng ngắc.

Nhìn thấy cô như thế này, Tư Đồ Không đột nhiên cảm giác hai mắt hơi đau nhói, đến nỗi đâm vào trái tim của anh.

Biểu cảm này của cô là gì đây? Phản ứng gì đây? Giống như là đang bị tra tấn.

Được, cô được lắm!

Hai mắt của anh nheo lại, sau đó đột nhiên ôm lấy cô rồi đặt cô lên trên ghế sofa, một giây sau anh hung hăng hôn cô.

Anh điên cuồng hôn cô, điên cuồng muốn cô, một lần lại một lần.

Vốn dĩ là muốn im lặng chấp nhận, nhưng cuối cùng Liễu Ảnh cũng không chịu đựng được.

“Anh, anh bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi!” Cô không chịu được mà cầu xin tha thứ, giọng nói cũng mang theo run rẩy, cô cảm giác mình sắp chết rồi.

Cô biết sự điên cuồng của anh, trước kia đặc biệt là vào năm năm trước anh đã từng muốn cô hết lần này đến lần khác, không ngừng không nghỉ...

Nhưng mà cô cảm giác khi đó anh không có hung bạo như vậy, tàn nhẫn như vậy, cô cảm giác là hình như anh đang muốn dùng cách đó để giết chết cô...

Cô cảm thấy cô thật sự sắp chịu đựng không nổi nữa rồi, cô cảm giác cô không cầu xin tha thứ thì cô sẽ thật sự chết mất.

Nghe thấy cô cầu xin tha thứ, hai mắt của Tư Đồ Không chợt lóe lên một cái, động tác thả chậm theo bản năng, từ từ chậm lại.

Nhưng mà anh lại không chịu dừng lại.

Liễu Ảnh hít thở từng ngụm lớn, vươn tay ra anh ra: “Tối ngày hôm nay bỏ qua cho tôi đi, có được không?”

Cho dù là anh đã kìm hãm tốc độ rồi nhưng mà cô vẫn không chịu được.

“Sinh cho tôi một đứa bé.” Động tác của Tư Đồ Không dừng lại, anh cúi xuống đến gần bên tai của cô, chậm rãi nói nhỏ.

Trước kia anh chưa từng muốn có con, nhưng mà bây giờ anh đột nhiên lại có suy nghĩ muốn cô sinh cho anh một đứa con.

Năm năm rồi, muốn một đứa bé cũng là chuyện bình thường thôi? Có con rồi bọn họ liền ổn định, có một cuộc sống tốt đẹp.

Tất cả hận thù trước kia đều bỏ qua hết đi.

Giờ phút này anh cũng chỉ muốn cô.

“Không muốn.” Liễu Ảnh nghe thấy lời của anh, thân thể rõ ràng cứng đờ, sau đó nhanh chóng trả lời lại.

Lúc này ý thức của Liễu Ảnh cũng không phải là hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì bị anh giày vò quá lâu, cô cũng cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi.

Cho nên lúc này cô trả lời một câu theo bản năng, nhưng mà cô trả lời rất kiên quyết, câu nói không muốn đó cô cũng nói rất rõ ràng.

“Tại sao lại không muốn hả hai mắt của Tư Đồ Không híp lại, sắc mặt rõ ràng chìm xuống, cô không muốn đứa bé.

Không muốn con của anh?

Đúng vậy, anh biết cô không tình nguyện.

Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi chuyện nào cô cũng chịu đựng được, mọi chuyện đều dựa theo ý của anh, từ xưa đến nay đều chưa từng kiên quyết nói với anh chữ không giống như là lúc này.

Đây là lần đầu tiên, cho nên anh muốn biết nguyên nhân.

“Chúng ta cũng chỉ còn không đến một tháng nữa thôi, căn bản cũng không có khả năng.” Liễu Ảnh mở to mắt nhìn anh, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, thời gian ước hẹn năm năm của bọn họ cũng không còn bao lâu nữa, chắc là anh cũng biết không thể sinh một đứa bé trong vòng một tháng.

Cái này sao có thể được?

Hơn nữa cô cũng không muốn có con, dựa vào thân phận hiện tại của cô, sinh con ra cô không thể lọt ra ngoài ánh sáng được, đứa bé cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô không thể để cho con của cô phải chịu thiệt thòi như vậy.

“Hửm?” Tư Đồ Không nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, nghe không hiểu ý của cô, cái gì mà bọn họ còn không đến một tháng?

Rõ ràng là bọn họ còn trẻ như vậy, còn có nhiều thời gian mà.

Đối diện với biểu cảm mang theo thắc mắc của anh, Liễu Ảnh ngẩn người, cô suy nghĩ rồi sau đó lại nói một lần nữa: “Ước hẹn năm năm của chúng ta còn không đến một tháng là đã kết thúc rồi, sao có thể sinh con được?”

Có làm như thế nào cô cũng không nghĩ tới anh lại đột nhiên đưa ra ý định muốn có con.

Năm năm qua cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai, anh cũng biết chuyện đó.

Hơn nữa ở trên hợp đồng của bọn họ đã nói rõ ràng không được có con, trong thời gian năm năm sẽ kết thúc, vậy mà anh lại nói muốn sinh con.

Thân thể của Tư Đồ Không rõ ràng cứng đờ, hai mắt hơi nheo lại, nhưng mà lại mở to mắt ra một lần nữa, một giây này biểu cảm trên gương mặt của anh rất phức tạp.

Đúng vậy, ban đầu bọn họ đã đưa ra thời gian năm năm, nhưng mà anh lại quên mất từ lâu.

Bởi vì anh không muốn cô rời đi.

Nhưng mà cô lại nhớ rất rõ, không đúng, là cô tính từng ngày từng ngày, tính xem lúc nào mới có thể kết thúc.

Đã đến thời gian rồi, cô liền có thể rời đi, đến lúc đó có phải là cô có thể quang minh chính đại đi tìm Bùi Dật Duy? Ở cùng một chỗ với Bùi Dật Duy?

Không đến một tháng là đã kết thúc rồi, đến lúc đó cô sẽ được tự do?

“Phải vậy không? Em nhớ cũng rõ ràng quá nhỉ?” Lúc này Tư Đồ Không không nói rõ được là mình có tâm trạng gì.

Anh chỉ cảm thấy là lúc anh muốn thương yêu cô, muốn đối xử tốt với cô thì cô lại cầm một con dao đâm mạnh vào trong tim của anh, anh bỏ qua cơn đau trong lòng, cố ý dùng giọng điệu gian tà mà nói: “Nói thử xem còn mấy ngày nữa?”

Mặc dù là anh hỏi cô như vậy, nhưng mà anh không muốn cô trả lời, thật sự, một chút cũng không muốn.

“Còn hai mươi sáu ngày nữa.” Nhưng mà cô lại trả lời, hơn nữa còn trả lời rất rõ ràng, không hề chần chờ một chút nào, không hề suy nghĩ một chút nào, đủ để có thể nhìn thấy được cô nhớ rõ ràng ra làm sao.

“Cho nên còn hai mươi sáu ngày nữa em đã có thể rời khỏi rồi.” Thân thể của Tư Đồ Không đặt ở trên người của cô, dùng sức đè cô lại, anh thật sự cứ muốn đè chết cô như vậy.

Nhớ thật là rõ ràng, còn hai mươi sáu ngày nữa.

Lần này Liễu Ảnh không nói gì nữa, có điều là ở trong lòng của cô nghĩ như vậy, vẫn luôn nghĩ như vậy.

Lúc này sự im lặng của cô lại đâm anh đau nhói thêm, cho nên cô đang tính toán từng ngày từng ngày, tính xem lúc nào có thể rời khỏi anh?

Người phụ nữ này thật là giỏi!

“Chỉ là em cảm giác tôi sẽ cho phép em đi à?” Tư Đồ Không ngẩng đầu lên, đôi môi đến gần bên tai của cô, dùng sức ép một chút, sau đó đột nhiên lại nói.

“Anh có ý gì hả?” Thân thể của Liễu Ảnh đông cứng, thậm chí còn hơi run rẩy, giờ phút này hai mắt của cô trợn thật lớn, có quá nhiều kinh ngạc và không thể tin được.

Bình luận

Truyện đang đọc