CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Chương 1676

 

“Đang yên đang lành mà nổi điên cái gì?” Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày lại, cảm thấy hơi khó hiểu. Cô nhận thấy được anh đang nổi điên lên rồi, nhưng mà tại sao chứ?!

 

“Em hỏi anh tại sao à?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô với ánh mắt đầy hung dữ, cô còn hỏi anh vì tại sao lại phát điên à?

 

Bản thân cô làm những chuyện đó mà cô không biết sao?

 

Hiện giờ anh mới là bạn trai của cô, còn là ba của hai đứa con cô. Vậy mà anh gọi điện thoại cho cô, cô chỉ lạnh nhạt trả lời một chữ “Ừm”, rồi toàn tâm toàn ý lo cho Bùi Dật Duy.

 

Dựa vào cái gì?

 

“Em không hỏi anh thì hỏi ai nữa?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy câu hỏi của anh vô cùng kỳ quặc, anh đang tức giận, anh đang phát điên, cô không hỏi anh thì hỏi ai nữa.

 

Trước đó anh gọi điện cho cô rõ ràng vẫn còn bình thường, nói chuyện cũng chẳng có vấn đề gì, giọng điệu cũng tự nhiên như thường, lúc cúp máy anh vẫn đang chờ cô. Giờ mới hơn một tiếng đồng hồ trôi qua thôi, sao lại thành ra thế này?

 

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì của cô, anh cảm thấy trong ngực nghẹn một cục, tức lên không được, tức xuống chẳng xong. Anh không nói gì nữa mà trực tiếp cúi đầu xuống hôn cô.

 

“Dương…” Hàn Nhã Thanh vừa định nói tiếp, nhưng lại cảm thấy bờ môi đau đớn.

 

“Dương Tầm Chiêu, anh là chó đấy à? Sao lại còn cắn người nữa.” Hàn Nhã Thanh có hơi bực bội, hôm nay người này phát điên cái gì vậy chứ.

 

“Anh không những cắn, mà anh còn muốn ăn em luôn.” Lúc nói Dương Tầm Chiêu đều gằn hết giọng lên, anh buông bờ môi cô ra. Nhưng ngay sau đó anh liền bế thẳng cô lên, bế cô tới phòng nghỉ ngơi ở bên trong.

 

“Dương Tầm Chiêu, anh thả em xuống trước đã, em cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện cho tử tế.”

 

Đương nhiên Hàn Nhã Thanh biết anh muốn làm cái gì, bây giờ quan hệ giữa hai người bọn họ đã xác định rồi, vốn dĩ đã định đi nhận giấy kết hôn cho nên Hàn Nhã Thanh cũng không khước từ chuyện này.

 

Nhưng tình huống bây giờ không hề phù hợp mà!

 

“Bây giờ không nói vội.” Vốn dĩ Dương Tầm Chiêu cảm thấy cũng nên nói chuyện tử tế với cô nhưng bây giờ anh cảm thấy không cần thiết nữa. Với lại bây giờ anh cũng không muốn nói chuyện với cô, anh chỉ muốn làm chuyện anh muốn làm thôi.

 

Trong thời gian hai người nói chuyện, Dương Tầm Chiêu đã bế Hàn Nhã Thanh vào phòng nghỉ rồi. Anh nhấc chân lên đóng sập cửa phòng lại, sau đó đè ngửa cô xuống giường.

 

Tuy rằng bình thường Dương Tầm Chiêu rất ít khi tới đây làm việc, nhưng đồ đạc trong văn phòng vẫn đầy đủ, thiết bị cũng đều là tốt nhất.

 

Dương Tầm Chiêu đè Hàn Nhã Thanh xuống giường, động tác vẫn hung hăng như cũ. Nhưng lúc anh hôn cô lần nữa thì đã không còn sự thô bạo ban nãy, mà động tác sau đó cũng nhẹ nhàng. Cho dù bây giờ anh rất tức giận, lúc này anh sắp phát rồ tới nơi, nhưng anh sẽ không làm tổn thương cô, dù chỉ là một chút thôi cũng không được.

 

Tuy rằng động tác cuối cùng của Dương Tầm Chiêu đã trở nên dịu dàng nhưng lúc này nỗi tức giận trong lòng cậu ba Dương đều chuyển hết thành sức lực mạnh mẽ. Cho nên khi kết thúc, Hàn Nhã Thanh cảm thấy năng lượng như bị rút cạn vậy.

 

Vốn dĩ trong lòng có hơi nghi hoặc còn muốn hỏi anh nhưng bây giờ cô không muốn mở miệng, mệt tới chẳng còn sức nữa rồi.

 

Lúc kết thúc Hàn Nhã Thanh cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy vừa đói vừa mệt, không có một chút sức lực nào cả.

 

Tay Dương Tầm Chiêu ôm lấy eo cô, vùi cô vào trong lòng mình, cằm cô gác lên hõm vai anh, bờ môi anh dán lên vành tai cô, sau đó răng anh liền cắn xuống.

 

Không dùng quá nhiều sức nhưng cũng chẳng hề nhẹ, vẫn có hơi đau một chút. Rõ ràng là động tác cắn cô này của anh còn có một chút ý trừng phạt.

 

Đương nhiên lúc này Dương Tầm Chiêu đã vừa lòng hả dạ rồi, không còn phẫn nộ như lúc nãy nữa, tâm trạng cũng không còn buồn bực như trước.

 

“Đừng nghịch, em muốn ngủ.” Lúc này Hàn Nhã Thanh đã mệt tới mức không muốn mở mắt ra nữa, định vươn tay ra đẩy anh nhưng lại lười chẳng muốn giơ.

 

“Chúng ta nói chuyện.” Cậu ba Dương vẫn đang cắn vành tai cô, hơn nữa còn hơi tăng thêm chút sức.

 

Ừm, Dương Tầm Chiêu ăn no uống đủ rồi cho nên bây giờ muốn nói chuyện.

 

Hàn Nhã Thanh bật cười, là vẻ tức giận tới mức bật cười. Lúc trước cô bảo muốn nói chuyện với anh thì anh không nói, bây giờ lại đòi cô nói chuyện à?

 

Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không từ chối, cô lại muốn nghe thử xem anh muốn nói gì với cô?

 

Hàn Nhã Thanh hơi nghiêng người qua đối diện với anh: “Được, anh nói đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc