CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu hoàn toàn trầm xuống, đôi mắt của anh hung hăng trừng Hàn Nhã Thanh, khóe môi khẽ nhúc nhích, vừa muốn mở miệng.

"Đúng rồi, cô nói với tôi chút, anh ta khốn nạn như thế nào, gạt người khác như thế nào?" Hàn Nhã Thanh lại lần nữa mở miệng, cắt ngang lời Dương Tầm Chiêu vừa muốn nói.

Dương Tầm Chiêu giờ phút này có chút muốn trực tiếp bóp chết Hàn Nhã Thanh, anh khốn nạn? Anh gạt người? Cô còn thật dám nói?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra cô không rõ sao?

"Cô Đường, thật ra anh ta đã kết hôn rồi, anh ta đã có vợ rồi." Liễu Ảnh khe khẽ nói một câu, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói ra sự thật, cô ta cảm thấy cô ta chẳng những nên vì Thanh Thanh nói ra câu này, càng cần phải nghĩ cách cứu vớt Cô Đường này.

"Cậu ba Dương, sao anh có thể như vậy, anh cũng đã kết hôn rồi, sao còn đến quấy rầy tôi, anh đồ cặn bã này, tên lừa đảo, thằng khốn..." Hàn Nhã Thanh nhịn cười, nhìn Dương Tầm Chiêu, cố ý khoa trương mà hô lên.

"Đã ly hôn rồi." Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại theo ý của cô ý trả lời lại một câu.

Liễu Ảnh nghe thấy lời này của Dương Tầm Chiêu, hai mắt trợn tròn, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần kinh ngạc, nhất thời lửa giận trong mắt càng không ngừng đích bốc lên: "Dương Tầm Chiêu, đồ khốn nạn, thằng cặn bã, anh vậy mà ly hôn với Thanh Thanh rồi, anh đã không thể trân trọng mà yêu cô, vậy tại sao muốn cưới cô, tại sao muốn hại cô."

Liễu Ảnh giờ phút này hoàn toàn nổi giận, âm thanh rõ ràng đã nâng cao vài phần, ngực không ngừng phập phồng: "Dương Tầm Chiêu, đồ xấu xa, anh thấy Cô Đường xinh đẹp một tí, liền ly hôn với Thanh Thanh, Dương Tầm Chiêu, anh còn có lương tâm không?"

"Cô ấy còn hơn cả đẹp một chút, là đẹp cực kì, năng lực cũng mạnh, ưu điểm rất nhiều?" Dương Tầm Chiêu thấy Hàn Nhã Thanh vẫn không muốn giải thích như cũ, cũng liền hùa theo lời của Liễu Ảnh bồi thêm một câu.

"Anh có ý gì? Anh có ý gì, Dương Tầm Chiêu anh có ý gì hả? Ý của anh là Thanh Thanh không có ưu điểm phải không?" Liễu Ảnh nghe thấy lời này của anh, càng là tức đến nổi khùng luôn.

"Ồ, vậy không bằng cô nói thử xem cô ấy có ưu điểm gì." Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, khẽ nhếch môi cười mỉm, đã muốn chơi, vậy chơi cùng nhau đi!!

"Thanh Thanh cô ấy, cô ấy cũng có rất nhiều ưu điểm, cô ấy, cô ấy, cô ấy..." Liễu Ảnh cô ấy nửa ngày, nhưng lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, nghẹn đến nỗi mặt cũng có chút đỏ, sau đó mới gấp giọng nói: "Thanh Thanh bắt ếch cực kì giỏi, Thanh Thanh trèo cây cũng giỏi vô cùng."

"Khụ." Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Liễu Ảnh, trong lúc nhất thời suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, Liễu Ảnh suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ đến mấy cái này?

Chị hai à, chị xác định đây là ưu điểm sao?

Nhưng mà, lúc cô và Liễu Ảnh ở bên nhau, hai người đều còn nhỏ, mỗi ngày quả thực đều là làm mấy chuyện như vậy.

"Ồ, thì ra cô ấy còn có nhiều ưu điểm như vậy, tôi còn thật sự là không biết." Dương Tầm Chiêu hơi ngây ra một chút, lúc nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa, trong đôi mắt rõ ràng đã nhiều thêm vài phần ý cười đầy hàm súc thâm sâu.

Liễu Ảnh nhìn nụ cười trên mặt của Dương Tầm Chiêu, cho rằng anh là đang cười nhạo.

"Dương Tầm Chiêu, đồ cặn bã, hôm nay nếu như tôi không trút giận thay Thanh Thanh, tôi sẽ không phải là Liễu Ảnh."

Lúc Liễu Ảnh nói chuyện, cái tay vẫn luôn giấu ở đằng sau đột nhiên duỗi ra, trong tay vậy mà là một chai rượu.

Cô ta nắm bình rượu đột nhiên xông tới chỗ Dương Tầm Chiêu, dáng vẻ đó rất rõ ràng là muốn đập đầu của Dương Tầm Chiêu.

Tư Đồ Không đứng cách đó không xa con ngươi rất nhanh mà dao động một chút, sắc mặt khẽ biến, theo bản năng liền muốn xông qua, người phụ nữ này làm việc thật đúng là xúc động, anh ta vốn cho rằng cô ta là nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đẹp trai, mới đi theo ra đây, không ngờ rằng, cô thế nhưng muốn đập đầu Dương Tầm Chiêu?

Lá gan của cô ta thật là lớn.

"Tiểu Ảnh Nhi, tôi là Thanh Thanh, tôi là Thanh Thanh nè, cô đừng kích động." nhưng mà, Hàn Nhã Thanh đã rất nhanh mà chặn trước mặt Liễu Ảnh, ngăn cản cô lại.

Hàn Nhã Thanh vốn chính là muốn đùa một chút, không ngờ là Liễu Ảnh sẽ kích động như vậy, trong lúc nhất thời liền sợ ngây người.

"Sao? Không chơi tiếp nữa hả?" Dương Tầm Chiêu nhìn lướt qua bình rượu trong tay Liễu Ảnh, sau đó nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, có hơi tức giận, lại có chút bất đắc dĩ.

"Cô, cô nói cái gì? Cô, cô là Thanh Thanh? Cô thật sự là Thanh Thanh?" Liễu Ảnh liền sửng sốt, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt khó có thể tin được.

Làm sao có thể? Cô không phải là cô chủ của nhà họ Đường sao không? Làm sao lại là Thanh Thanh chứ?

Không phải? Thanh Thanh sao đã trở thành xinh đẹp như vậy rồi?!

Tư Đồ Không hơi nhíu mày, vẻ mặt hiện lên vài phần bừng tỉnh, thì ra Đường Thúy Nhi chính là Hàn Nhã Thanh, chính là người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu.

Chẳng qua là, người phụ nữ của anh ta có quan hệ gì với Hàn Nhã Thanh? Thế nhưng lại vì Hàn Nhã Thanh mà muốn đi đập đầu Dương Tầm Chiêu?

Anh ta ở cùng với người phụ nữ này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy cô ta như vậy, lúc cô ta và anh ta ở cùng nhau vĩnh viễn đều là dáng vẻ khúm núm, nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ phô trương tùy tiện như vậy.

Trong lòng Tư Đồ Không có chút ghen tỵ.

"Tiểu Ảnh Nhi, tôi thật sự là Thanh Thanh, xin lỗi nha, hồi nãy không có giải thích với cậu, nhưng mà, thân phận của tôi, cậu phải tạm thời thay tôi giữ bí mật." Hàn Nhã Thanh liên tục giải thích, cô thật không ngờ tính cách của con bé này lại biến thành mạnh mẽ như vậy, cô nhớ tính tình trước kia của Liễu Ảnh rất tốt.

"Thanh Thanh, thật sự là cậu? Thật là cậu hả." Liễu Ảnh nghe âm thanh lúc này của Hàn Nhã Thanh, lại nghe thấy xưng hô quen thuộc kia, rốt cục tin rằng người trước mắt thật sự là Hàn Nhã Thanh.

"Thanh Thanh, hóa ra cậu lại đẹp như vậy, đẹp như vậy, quá tốt rồi, thật sự là quá tốt." Liễu Ảnh sờ mặt của Hàn Nhã Thanh, có chút hoảng hốt, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy vui sướng.

Hóa ra Thanh Thanh nhà cô ta lại đẹp như vậy.

Cậu ba Dương nhìn thấy có người sờ mặt của vợ anh, cảm thấy không bằng lòng, rất nhanh vươn tay, kéo Hàn Nhã Thanh lại.

"Vừa nãy hai người kẻ xướng người họa, mắng rất là đã nghiền?" Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, trong con mắt đó rõ ràng mang theo vài phần nguy hiểm.

Nghiễm nhiên là một điệu bộ muốn tính sổ rõ ràng.

"Khụ." Liễu Ảnh lấy lại tinh thần, nhớ tới những lời cô ta mắng cậu ba Dương hồi nãy, trong lúc nhất thời sắc mặt khẽ biến.

Nghe ý của cậu ba Dương là muốn tính sổ với các cô?

"Cái kia, nghe nói gần đây rối loạn trí nhớ nhất là phổ biến." Liễu Ảnh ánh mắt đảo qua đảo lại, sau đó thốt ra một câu như vậy.

Tư Đồ Không đứng cách đó không xa khóe môi co rút một chút, lời nói như vậy, cũng chỉ có cô ta mới có thể nói được.

"Ừm, vừa nãy nếu như cậu thật sự đập cái chai đó lên đầu anh ấy, phỏng chừng là có thể." Hàn Nhã Thanh ngẩn người, lập tức cười khẽ, ban nãy cô đặp cái chai đó xuống, cậu ba Dương nói không chừng thật có thể mất trí nhớ tạm thời rồi.

"Vậy nếu không bây giờ tôi đập luôn?" Liễu Ảnh nhìn Hàn Nhã Thanh, chớp chớp mắt, còn thật sự nghiêm túc mà thương lượng với Hàn Nhã Thanh.

"Tôi cảm thấy có thể thử chút." Nụ cười trên mặt của Hàn Nhã Thanh càng sâu thêm vài phần, cô phát hiện Tiểu Ảnh Nhi nhà cô sao lại đáng yêu như vậy!!

Bình luận

Truyện đang đọc