CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Có điều Hàn Nhã Thanh chợt nhớ lại ông cụ đã từng nói với Cố Chính Tuần rằng quải trượng của ông chỉ dành để đánh người nhà họ Đường, hoặc là người được ông xem trọng.

Thế ông cụ có ý gì đây?

Thật ra nhìn thì tưởng ông cụ đánh nặng, nhưng thật ra ông đã nương tay trong lúc đánh.

Gương mặt của mỗi người mỗi khác khi nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bị đánh, chẳng có bao nhiêu người được ông cụ động tay động chân, hơn nữa còn dùng quải trượng của ông.

Bởi thế, người nào biết chuyện đều nhận ra việc ông đánh anh bằng quải trượng có ý nghĩa sâu xa.

Ông cụ Lý sững sờ rồi nhìn ông cụ Đường với vẻ bất mãn, rõ ràng ông cụ Đường thiên vị, thiên vị quá đáng luôn rồi.

Dương Tầm Chiêu bị đánh nhưng sắc mặt của anh lại không hề thay đổi, anh vẫn nhìn Hàn Nhã Thanh chăm chú: “Buổi tiệc tối hôm nay là như thế nào? Em định giải thích với anh ra sao?”

Dương Tầm Chiêu vừa nghĩ đến việc nhà họ Đường muốn tìm một người đàn ông thích hợp cho cô trong buổi tiệc tối ngày hôm nay, anh nhớ người đàn ông ban nãy nhìn cô chăm chú là không khỏi tức giận.

“Giải thích với cậu? Mắc gì Thấm Nhi nhà chúng tôi phải giải thích với cậu? Cậu là gì của Thấm Nhi nhà chúng tôi?” Tất nhiên bà cụ Đường cũng đã nhìn thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu, trong lòng bà hơi hài lòng, thế nhưng vừa nghe thấy giọng điệu chất vất của anh là bất mãn ngay. Bà cụ đi đến trước mặt Hàn Nhã Thanh rồi kéo cô lại.

“Cháu…” Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt, rồi mới định mở miệng một lần nữa.

“Đúng rồi, cậu vừa mới hỏi buổi tiệc tối ngày hôm nay là như thế nào? Để tôi nói cho cậu nghe, hôm nay chúng tôi muốn tìm đối tượng phù hợp cho Thấm Nhi, mặc dù Thấm Nhi nhà chúng tôi còn nhỏ, không lo không gả đi được nhưng lựa sớm một chút cũng tốt.” Bà cụ Đường ngắt lời anh, vừa nhớ lại những chuyện ban nãy là bà lại thấy bực mình.

Nhất là nghĩ đến những lời ông cụ Dương mắng chửi Nhã Thanh.

Nhà họ Dương của cậu ta làm ra những chuyện như thế mà còn mặt mũi đến chất vấn Nhã Thanh nhà bà, đúng là quá đáng.

Trước giờ cậu nhóc này đều ngông cuồng như thế, với tính cách của cậu ta, thái độ của cậu ta mà đòi cưới Nhã Thanh nhà bà à? Không có cửa đâu.

Hơn nữa nhìn thái độ của ông cụ Dương và bà cụ Dương, bà cũng không yên tâm để cho Nhã Thanh về nhà họ làm dâu.

Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, khi nãy bà cụ vốn không hề nói như thế, rõ ràng bà cụ cố ý nói như vậy là để cho Dương Tầm Chiêu nghe.

“Ý của em thì sao?” Cậu ba Dương vẫn luôn nhìn Hàn Nhã Thanh, người khác nói thế nào thì anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm đến cô ấy thôi.

“Thấm Nhi, khi nãy cháu nói chuyện với Nhiên đến đâu rồi, hai cháu nói tiếp đi, đừng để cho người không liên quan quấy rầy.” Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa lên tiếng thì bà cụ Đường đã kéo cô sang một bên.

Dương Tầm Chiêu lại giơ tay kéo lấy cánh tay kia của cô, rõ ràng ánh mắt của anh tối đi vài phần.

“Làm gì thế? Nhóc con, cậu muốn chọc cho chúng tôi tức chết à? Ôi trời, tôi bị bệnh tim không biết có tức quá mà phát tác hay không?” Đột nhiên bà cụ Đường giơ tay ôm ngực.

Nhã Thanh nhà bà chỉ vừa mới trở về mà thôi, bà không muốn để cho cháu mình bị cậu nhóc nhà họ Dương kéo đi nhanh như thế, huống hồ chi trước khi giải quyết xong những chuyện trong nhà họ Dương, chắc chắn bà sẽ không gả Nhã Thanh cho Dương Tầm Chiêu đâu.

“Bà ngoại, bà không sao chứ?” Hàn Nhã Thanh kinh ngạc, cô nhanh chóng đỡ bà cụ Đường.

“Sao thế? Bệnh tim tái phát à, bác sĩ đã dặn dò bà không thể tức giận, không thể kích động được, sao bà lại không nghe lời?” Ông cụ Đường vội vàng đi đến bên cạnh bà cụ rồi phối hợp với bà một cách ăn ý.

“Tại tôi không nghe lời à? Bây giờ có người muốn chọc tức tôi kia kìa, muốn làm tôi tức chết.” Rõ ràng lời lẽ của bà cụ Đường đã rất rõ ràng.

Đường Lăng khẽ nhếch môi, bà nội bị bệnh tim hồi nào mà anh không biết? Rõ ràng ông bà cụ này sắp sửa thành thành diễn viên đại tài rồi.

Có điều cũng không trách bọn họ được, vốn dĩ hai cụ cũng chỉ thấy bất mãn vì cách hành xử của Dương Tầm Chiêu mà thôi, tên nhóc Dương Tầm Chiêu vừa đến đã tỏ thái độ chất vấn Hàn Nhã Thanh rồi.

E là hai ông bà sợ Nhã Thanh tủi thân, bây giờ thấy thái độ của Dương Tầm Chiêu như thế, bọn họ không lo mà được à?

Nếu Dương Tầm Chiêu muốn cưới người của nhà họ Đường thì bắt buộc phải tỏ ra có thành ý, làm hai ông bà động lòng mới được.

Nhưng rõ ràng bây giờ thời cơ vẫn còn chưa chín mùi, bà cụ đang tức muốn chết đây này.

“Tầm Chiêu, Tư Đồ Không đến rồi, để tôi đưa cậu đi chào hỏi.” Đường Lăng vội vàng đến hòa giải, chứ nếu tiếp tục như thế này thì khó mà thu xếp cho yên ổn được.

Dương Tầm Chiêu vẫn nắm chặt tay Hàn Nhã Thanh chứ không hề buông ra.

“Ôi trời, ngực của tôi đau quá, đau quá.” Bà cụ lại ôm ngực một lần ữa.

Hàn Nhã Thanh hơi dùng sức giằng ra khỏi tay anh, cô vội vàng đỡ lấy bà cụ Đường.

Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mắt lại, trong lòng anh cảm thấy hơi bất mãn, có điều cũng chẳng kéo cô lại.

Anh biết tình hình đã như thế, dù cô biết bà cụ đang giả vờ thì cũng chẳng bỏ mặc được.

Bởi thế, nếu như bà cụ Đường vẫn tỏ thái độ như thế này thì anh cũng chẳng làm gì được.

Bây giờ cô ấy là người nhà họ Đường, nếu như anh muốn cưới cô ấy thì phải được hai ông bà đồng ý, nhất là bà cụ Đường, bởi thế anh không thể chọc bà cụ tức giận.

“Tôi vừa nhìn thấy cậu ta là đã thấy đau ngực, các người dẫn cậu ta ra xa một chút đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu ta nữa, kêu cậu ta muốn ai thì đi tìm người đó.” Bà cụ Đường lại lên tiếng, chắc chắn câu này là nói với Đường Lăng, có điều cũng nói để cho Dương Tầm Chiêu nghe.

Bởi thế, bà cụ Đường định tính sổ hết nợ mới nợ cũ.

“Đi thôi, nếu tiếp tục dây dưa nữa thì Nhã Thanh sẽ khó xử lắm.” Đường Lăng thì thầm vào tai Dương Tầm Chiêu: “Cậu cũng không cần lo, chưa chức Nhã Thanh vừa mắt ai trong số mấy người này.”

Đường Lăng khựng lại một chút, thấy bà cụ Đường kéo Hàn Nhã Thanh đi ra xa rồi mới chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Nếu như Nhã Thanh thích người đàn ông khác thì cậu bỏ cuộc là vừa rồi.”

Dương Tầm Chiêu quay người lại, lạnh lùng nhìn Đường Lăng.

Nhưng mà Đường Lăng nói đúng, sợ rằng Nhã Thanh sẽ cảm thấy khó xử khi thấy mọi chuyện ra nông nỗi như vậy, thật ra anh cũng không cầi phải sốt ruột, anh không tin bà cụ Đường có thể canh chừng Hàn Nhã Thanh gắt gao cả buổi tối.

Rồi sẽ có cơ hội cho anh thôi, đến lúc đó…

Cậu năm Tần sực tỉnh táo lại, anh ta âm thầm thở dài, xem ra mình thật sự không có cơ hộ rồi.

“Anh cả, anh biết cách an ủi người khác thật.” Khóe miệng Tiểu Thất co rút, anh cả đang an ủi người ta đó hả? Đây rõ ràng là đang chọc tức anh ba kia mà.

“Anh ba, anh yên tâm đi, chị ba sẽ không thích người đàn ông nào khác đâu, khi nãy em để ý thấy rồi, chị ba chẳng nhìn người đàn ông nào ở đây cả mà chỉ nhìn anh ba thôi.” Tiểu Thất là người lương thiện nhất, anh ta cảm thấy chắc chắn bây giờ mình không thể đả kích anh ba nhà mình được.

Rõ ràng Tiểu Thất nói thế chỉ để an ủi cậu ba Dương thôi, thế nhưng người nào đó lại xem là thật…

Bình luận

Truyện đang đọc