CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Trên mặt của Lương cũng có biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, ông ta đã nghe Tiểu Cửu nói rằng cô gái kia với người trên bức tranh của thành chủ rất giống nhau, nhưng mà ông ta không nghĩ lại giống nhau như thế.

Thiếu chút nữa là cậu Hàn đã huýt sáo, cô gái này chắc thật sự là con gái của thành chủ nhỉ.

Căn bản cũng không cần phải xét nghiệm gì nữa đâu ha?

Đương nhiên là mọi người không thể nhìn thấy được dung mạo của người trong bức tranh của thành chủ, cho nên giống chính là loại khí chất đó, loại tư thái đó, loại phong cách đó.

Nói trắng ra thì chính là một loại cảm giác, cũng bởi vì không nhìn thấy rõ dung mạo của người trên bức chân dung của thành chủ, cho nên loại cảm giác tưởng tượng đó mới mạnh mẽ.

“Thành chủ, cô cả nhà họ Đường, chú Lương, tôi đã dẫn người đến rồi, chính là cô ấy, cô ấy tên là Trình Nhu Nhu.” Lúc Tiểu Cửu nhìn thấy phản ứng của mọi người thì cũng không cảm thấy bất ngờ gì hết, bởi vì lúc ấy lần đầu tiên mà cô ta nhìn thấy Trình Nhu Nhu thì còn khiếp sợ hơn là so với bọn họ.

Trình Nhu Nhu không nghĩ tới là sẽ có nhiều người như vậy, càng không nghĩ đến là hiện trường lớn như thế, hơn nữa lúc nãy có nghe Tiểu Cửu gọi người bằng những danh xưng đó làm cho cô ta cảm thấy cao quý mà đáng sợ.

Mặc dù cách xưng hô thành chủ đã sớm không còn ở nước Z, nhưng mà trong trường hợp như vậy, loại khí thế như thế này, còn có khí thế và khí chất của người được gọi là thành chủ không hề tầm thường, để Trình Nhu Nhu biết rằng thân phận của người này tuyệt đối không đơn giản.

Có thể được gọi là thành chủ, đó là thân phận như thế nào?

Giờ phút này trong lòng của Trình Nhu Nhu rất phức tạp, có thấp thỏm, có khẩn trương, mà cũng có kinh sợ, thậm chí là còn có chút sợ hãi.

Cho nên lúc này cô ta rõ ràng có hơi rụt rè, cô ta đứng đằng sau lưng Tiểu Cửu, thân thể cương cứng không hề động đậy, cũng không biết nói cái gì, bởi vì quá mức khẩn trương, cho nên trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng rụt rè của Trình Nhu Nhu, lông mày nhẹ nhíu lại theo bản năng, loại cảm giác kinh ngạc lúc vừa mới nhìn thấy Trình Nhu Nhu đã hoàn toàn biến mất, giờ phút này trong đôi mắt của quản gia Trọng có hơi chìm xuống, nhìn có vẻ như là hơi thất vọng.

Con gái của thành chủ không phải là như thế này.

Chú Lương ngẩn người, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, cô gái này rất giống với bức chân dung của thành chủ, nhưng mà tại sao lại trông nhỏ bé như thế?

So sánh với cô cả nhà họ Đường thật sự là chênh lệch quá xa.

Cảm xúc của Trương Minh Hoàng từ nãy đến giờ không có thay đổi quá lớn, dù sao thì lúc ông ta nhìn thấy Trình Nhu Nhu ngoại trừ ánh mắt có hơi thay đổi một chút thì cũng không còn cảm xúc gì khác nữa.

“Tiểu Cửu, cô tìm người này từ chỗ nào vậy?” Cậu Hàn là loại người không tim không phổi, anh ta không nhận định cô cả nhà họ Đường trước, cho nên anh ta tin tưởng rằng Trình Nhu Nhu chính là con gái của thành chủ.

“Tôi đã nói chuyện này với chú Lương rồi, là trùng hợp thôi, nhưng mà kết quả giám định đã rõ ràng không có giả.” Tiểu Cửu nói với cậu Hàn, cũng coi như giải thích với mọi người một lần.

“Thành chủ, cô ấy chắc có lẽ là con gái mà người muốn tìm.” Tiểu Cửu kéo Trình Nhu Nhu với cơ thể căng cứng không nhúc nhích đang đứng ở sau lưng của mình ra đằng trước, kéo đến trước mặt của Trương Minh Hoàng.

Sự thật bày ra trước mắt, Tiểu Cửu tin tưởng vào kết quả giám định.

Trương Minh Hoàng nhìn về phía Trình Nhu Nhu, ánh mắt rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như là lúc này hôm qua chú Lương đưa kết quả giám định đến cho ông ta xem.

Ông ta chỉ nhìn Trình Nhu Nhu như thế, cũng không nói lời nào.

“Ông, ông, ông thật sự là ba của tôi ư?” Trình Nhu Nhu bị ông ta nhìn như vậy lại càng sợ hơn nữa, càng không được tự nhiên, nhưng mà cuối cùng cô ta cũng đã mở miệng nói chuyện.

“Lương, ông sắp xếp một chút đi, làm giám định người thân một lần nữa.” Trương Minh Hoàng cũng không trả lời lại câu hỏi của Trình Nhu Nhu, lại đột nhiên dặn dò cho chú Lương đang đứng ở bên cạnh.

“Được, tôi lập tức đi sắp xếp ngay.” Chú Lương vội vàng đáp lời.

“Còn phải làm giám định người thân một lần nữa à?” Tiểu Cửu cảm thấy bất ngờ, cô ta cho rằng mang Trình Nhu Nhu đến đây chính là trực tiếp nhận nhau với thành chủ, không ngờ đến thành chủ còn muốn giám định người thân một lần nữa.

Thành chủ đây là không tin Trình Nhu Nhu là con gái của ông ta?

Hoặc là nói thành chủ không tin cô ta.

Trong lòng của Tiểu Cửu cảm thấy có chút không dễ chịu, nhưng mà đương nhiên cô ta cũng sẽ không có khả năng nói thẳng ra.

Trình Nhu Nhu rõ ràng cũng sửng sốt, hiển nhiên là cô ta cũng không ngờ đến sẽ là như thế này, sắc mặt của Trình Nhu Nhu có hơi thay đổi, trông có vẻ như là bị tổn thương, nhìn không vui cho lắm.

“Cô Trình, cô đi đến đây với tôi một chút, chúng tôi cần phải lấy máu của cô.” Chú Lương đi đến trước mặt của Trình Nhu Nhu, giọng nói thật ôn hòa, thái độ cũng rất khách khí.

Khóe môi của Trình Nhu Nhu mím chặt lại, ngước mắt nhìn về phía Trương Minh Hoàng theo bản năng, hiển nhiên là cô ta muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra một chữ nào.

Nhìn ra được cô ta không đồng ý đi làm giám định người thân một lần nữa.

Nhưng mà Trình Nhu Nhu cũng không nói một câu từ chối, hoặc là ngay cả phản bác cũng không có.

Giờ phút này thậm chí ngay cả một chút kiên trì phản kháng mà Trình Nhu Nhu cũng không có.

Phản ứng như vậy có thể nhận định là trong lòng có quỷ, hoặc là tính tình quá yếu đuối.

Những người ở đây đều là người nhìn thấy sóng to gió lớn, đối với cô gái giống như Trình Nhu Nhu vừa nhìn liền hiểu ngay, bọn họ nhìn ra Trình Nhu Nhu cũng không có chột dạ, trong ánh mắt cũng không có quá nhiều loại âm trầm tính toán, cho nên chắc là Trình Nhu Nhu không có vấn đề gì lớn.

Như vậy thì chính là tính tình qua yếu đuối.

Chú Lương âm thầm thở dài một hơi ở trong lòng, một lát nữa kết quả giám định tốt nhất là không giống như ngày hôm qua, con gái của thành chủ thật sự không phải là như thế này.

Thành chủ của bọn họ là một nhân vật cơ trí đến cỡ nào, uy phong đến cỡ nào, anh dũng đến cỡ nào.

Dù là con gái của thành chủ có phải ở trong nhà của người bình thường thì khí chất nên có cũng không có, khả năng bị mài mòn hoàn toàn.

Giống như là cô cả nhà họ Đường đó, cô cả nhà họ Đường không phải sống ở nhà họ Đường từ nhỏ, mà là gần đây mới được nhà họ Đường tìm về.

Trước kia cô cả nhà họ Đường cũng sống trong một ngôi nhà bình thường, nhưng mà cô cả nhà họ Đường lại ưu tú như vậy, không có ai sánh bằng.

Lúc này mặc dù là trong lòng của Lương đang có rất nhiều suy nghĩ, nhưng mà trên mặt cũng không lộ ra, cũng không nhiều lời cái gì hết, chỉ là dẫn Trình Nhu Nhu qua một bên. Ở bên kia đã có người chuẩn bị xong từ sớm, lúc nhìn thấy Trình Nhu Nhu tới thì trực tiếp lấy máu của Trình Nhu Nhu.

Thời gian này cách từ lúc Tiểu Cửu tìm Trình Nhu Nhu mang Trình Nhu Nhu đến đây tổng cộng vẫn chưa tới mười phút.

Quá trình nhân viên giám định rút máu cho Trình Nhu Nhu đều dưới sự quan sát chăm chú của mọi người,

Trương Minh Hoàng và quản gia Trọng đứng ở vị trí mấy mét mà nhìn, mà chú Lương thì trực tiếp đứng ở bên cạnh của Trình Nhu Nhu.

Toàn bộ quá trình, cho dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ xíu cũng đều không thể chạy khỏi ánh mắt sắc bén của những người này.

Nhân viên giám định rút máu cho Trình Nhu Nhu bị nhiều nhân vật lớn nhìn chằm chằm như thế, có chút căng thẳng, kim tiêm đầu tiên cắm sai lệch, lần thứ hai mới cắm trúng.

Ống kim tiêm đút vào, nhìn máu từ từ được rút ra, trong lúc nhất thời toàn bộ đại sảnh cũng yên tĩnh, không có ai lên tiếng, làm cho cảnh tượng ở đây vô cùng nghiêm túc.

Trong lòng của Trình Nhu Nhu lại càng thấp thỏm, nhìn thấy máu được rút ra càng ngày càng nhiều, cảm thấy có chút ấm ức, không phải là nói kết quả giám định người thân đã có rồi à?

Bình luận

Truyện đang đọc