CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Khi đứng trước tình yêu và đạo đức, có lẽ bà ấy chọn đạo đức, nhưng tình yêu… thì không thể nào che giấu được.

Từ điểm này mà nói, Mặc Thành kiên định cho rằng, Lâm Uyển không yêu Trương Minh Hoàng.
Quản gia Trọng vẫn đứng đó không nói gì, ông ta biết chuyện này.

Cũng gần giống như Trương Minh Hoàng, ông ta cảm thấy áy náy.

Vốn dĩ sẽ không thành ra như vậy đâu, nhưng… chuyện đã xảy ra rồi, sẽ không còn có thể thay đổi được nữa.
Đối với Lâm Uyển, hồi nhỏ quản gia Trọng không có ấn tượng quá nhiều, chỉ nhớ là một cô bé mặc váy trắng dịu dàng, sống ở Quỷ Vực Chi Thành.

Bà ấy quá yên lặng, không mang tới cho người khác chút phiền toái nào, khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhàng, còn có cả an tâm.

Sau đó… khi cô gái này xuất hiện, trong sự dịu dàng mang theo vẻ kiêu ngạo, nhưng cười lên vẫn rất dịu dàng.

Cô gái phúc hậu và lương thiện như vậy, ra đi cũng đột ngột không kịp đề phòng… Không phải không thấy tiếc nuối, chỉ là không có cách nào cứu vãn được nữa.
Đường Vũ Kỳ vuốt ve chiếc vòng tay, nhìn màn hình điện thoại chợt sáng lên, thông báo tin nhắn tới, mở ra là Lâm Từ.


Có lẽ vì đang nói chuyện đột nhiên không nhận được tin nhắn nữa nên cô ấy gửi tin nhắn tới nhắc nhở, nhân tiện chúc ngủ ngon.

Đường Vũ Kỳ không trả lời ngay, cô bé mở ra nhìn tin nhắn, có gần mười tin, ngoại trừ gửi đồ trang sức trước đó ra thì còn hỏi Đường Vũ Kỳ có thích không, còn nói một câu nếu Đường Vũ Kỳ không muốn làm người mẫu thì có muốn làm người mẫu riêng cho cô ấy hay không.
Đường Vũ Kỳ trực tiếp trả lời tin nhắn, gõ chữ: “Chị ơi, em xin lỗi chị.

Vừa rồi có việc đột xuất nên không kịp trả lời tin nhắn của chị.”
“Chuyện làm người mẫu này phải thương lượng với người nhà, chị có thể đợi em được không ạ? Nhưng dù có làm người mẫu hay không, em đều có thể làm người mẫu riêng cho chị.” Đường Vũ Kỳ còn gửi một nhãn dán rải hoa.
Lâm Từ trả lời tin nhắn rất nhanh, đầu tiên gửi cho Đường Vũ Kỳ một hình trái tim.
“Không cần vội, em với người nhà có thể từ từ bàn bạc.

Còn nữa, Vũ Kỳ nghỉ ngơi sớm đi nhé, trẻ con thức khuya không tốt đâu.” Lâm Từ nói chuyện như bình thường, Đường Vũ Kỳ vui vẻ trả lời: “Vâng ạ, Vũ Kỳ biết rồi! Chị cũng ngủ sớm đi ạ.”
Đường Minh Hạo lấy điện thoại ra, bảo Đường Vũ Kỳ gửi nick của Lâm Từ cho cậu bé để kết bạn.
Đường Vũ Kỳ rất nghe lời, gửi cho Đường Minh Hạo, Mặc Thành cũng lấy điện thoại ra, bảo Đường Vũ Kỳ gửi nick của Lâm Từ cho anh ta.
Đường Minh Hạo muốn tìm hiểu xem vì sao Lâm Từ lại quý mến, thân thiết với Đường Vũ Kỳ như vậy, lẽ nào chỉ vì muốn Vũ Kỳ làm người mẫu sao? Nhưng mà, VG chắc chắn không thiếu người mẫu mà? Còn Mặc Thành kết bạn với Lâm Từ là vì muốn biết thân phận thật sự của cô ấy, còn muốn biết chuyện năm đó nữa.

Anh ta có chút tò mò, vì sao chuyện năm đó lại chỉ có như vậy.
Điểm khác biệt là… lời mời của Đường Minh Hạo được đồng ý ngay, còn của Mặc Thành lại bị từ chối thẳng thừng.

Mặc Thành không từ bỏ, tiếp tục kết bạn, vẫn bị từ chối.
Nụ cười trên mặt Mặc Thành căng cứng lại, vì sao chứ? Rõ ràng buổi sáng gặp chối phũ phàng như vậy sao? Đường Vũ Kỳ nhìn chữ “từ chối lời mời” trên màn hình điện phải ghi thêm một dòng, ví dụ như là chú của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.”
Mặc Thành gật đầu, lần này gửi lời mời ghi thêm là chú của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.

Lần này không bị từ chối nữa, nhưng… vẫn không được đồng ý.

Anh ta gửi lại lời mời, vẫn tiếp tục không có phản ứng gì, anh ta có hơi xúc động muốn ném điện thoại rồi đây!
Đường Vũ Kỳ xem ra chị không thích chú rồi.”
Đường Minh Hạo không nói gì, Mặc Thành nhìn cậu bé: “Cháu nói một câu với Lâm Từ đi, xem có phải cô ấy ngủ rồi hay không.”
Mặc Thành không muốn chấp nhận sự thật bản thân bị từ chối, gần như là cùng lúc, lời mời của Đường Minh Hạo được đồng ý, còn anh ta lại bị từ chối.

Sau đó thì không có phản ứng gì nữa, rõ ràng là thấy bản thân bị tổn thương, từ trước tới nay chưa có ai dám làm lơ anh ta như vậy.
Đường Minh Hạo nhìn Mặc Thành với vẻ khinh thường, mở cuộc trò chuyện với Lâm Từ ra, nhập vào: “Em chào chị ạ, em là Minh Hạo.”
Bên kia trả lời rất nhanh: “Chị biết, nghỉ ngơi sớm đi.


Có chuyện gì thì để mai nói.”
“Ngủ ngon.”
Hai câu nói liên tiếp, không cho Đường Minh Hạo chút thời gian lên nhạt.

Đường Minh Hạo cảm giác được, Lâm Từ và Đường Vũ Kỳ nói chuyện rất thoải mái, thân thiết, khi Lâm Từ gửi tin nhắn còn kèm theo nhãn dán nữa.

Nhưng khi nói chuyện với mình lại rất khô khan, như đang làm cho phải phép vậy.
Đường Minh Hạo giơ điện thoại lên trước mặt Mặc Thành, để anh ta nhìn thấy câu trả lời của Lâm Từ, nói rõ ràng cho Mặc Thành biết rằng Lâm Từ chưa ngủ, chính là làm lơ chú đấy.
Mặc Thành bực bội, bản thân chọc gì tới Lâm Từ sao? Chắc chắn là không, nhưng sự phân biệt đối xử này cũng rõ ràng quá rồi đấy?
Đường Vũ Kỳ ở một bên cười khúc khích, rõ ràng chú bị ghét bỏ, đã vậy còn không biết vì nguyên nhân gì.
Trương Minh Hoàng nhìn bọn họ chơi đùa.

Trong lòng luôn có cảm giác vui vẻ thoải mái, sự hổ thẹn và rối rắm vì Lâm Uyển vừa rồi cũng tan biến.

Ông nhìn Mặc Thành rồi lắc lắc đầu.

Từ khi tới đây, hình như Mặc Thành không làm được gì thuận lợi cả, bây giờ còn bị người ta tỏ ý ghét bỏ rõ ràng nữa, có lẽ phải chịu đả kích gấp bội.
Đường Minh Hạo gửi tin nhắn trả lời Lâm Từ, sau đó nói với Trương Minh Hoàng: “Ông ơi, bọn cháu định ngày mai trở về.

Mẹ sẽ tới đón bọn cháu.”
Giọng điệu Đường Minh Hạo vô thức mang theo chút thương cảm, nhưng cậu lại không nhận ra, cũng không hiểu được đó là cảm xúc gì.
Bầu không khí lập tức lạnh đi, Đường Vũ Kỳ ngây người nhìn Đường Minh Hạo, không ngờ cậu lại bất ngờ nói ra như vậy, tâm trạng lập tức trầm xuống.
“Nhanh thế sao!” Quản gia Trọng theo bản năng thốt lên.

Ông ta lập tức nhìn Trương Minh Hoàng, ánh mắt ông rũ xuống, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng cảm giác cả người trở nên tiêu điều, giống như chỉ còn lại một mình ông vậy.
Đường Vũ Kỳ thấy vậy liền cảm thấy khó chịu.

Vốn dĩ cô bé ở đang bên cạnh Trương Minh Hoàng rồi, vậy là liền dịch sát lại gần ông, ôm lấy cánh tay Trương Minh Hoàng nói: “Ông ơi, ông đừng buồn, chúng cháu về nhà một chuyến, nếu sau này nhớ ông thì chắc sẽ lại tới gặp ông.”
Trương Minh Hoàng lập tức được trấn an, đúng vậy, hiện giờ họ còn chưa nhận nhau, trở về là chắc chắn, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, việc gì phải rối rắm mãi chứ? Chỉ cần Vũ Kỳ và Minh Hạo vẫn muốn tới là đủ rồi.
Ông miễn cưỡng cười: “Được, vậy ông sẽ đợi Vũ Kỳ và Minh Hạo, ở đây luôn có chỗ cho các cháu.”
Đường Vũ Kỳ gật đầu.

Đối với Trương Minh Hoàng, tuy cô bé ngoài miệng luôn gọi ông, nhưng trong lòng đã xem Trương Minh Hoàng là ông ngoại rồi, chỉ đợi tới ngày mai làm giám định ADN, chờ có kết quả thôi.


Đường Vũ Kỳ tin, cô bé thân thiết với ông như vậy không phải là không có nguyên do, nếu như có thì nhất định là do có quan hệ huyết thống.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đợi một lúc, Trương Minh Hoàng vẫn không hề hỏi nguyên nhân chúng phải về, chúng cũng không muốn chủ động nhắc tới khiến ông đau lòng, thế nên đều không nói gì cả.
Đường Vũ Kỳ nghĩ, chuyện này cứ như vậy mà cho qua đi, không để ông biết nữa.

Cô bé quơ quơ cánh tay Trương Minh Hoàng nói: “Ông ơi, vậy cháu và anh đi ngủ trước đây, ngày mai chúng ta lại vui vẻ chơi cùng nhau cả một ngày luôn!”
Trương Minh Hoàng gật đầu, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về phòng, trước khi đi, Đường Vũ Kỳ nhìn Mặc Thành đầy ẩn ý, Mặc Thành gật đầu.
Đương nhiên là Trương Minh Hoàng nhìn thấy hành động của họ, trong lòng vừa bất ngờ vừa vui mừng, có phải là… có phải là...
Chờ tới khi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về phòng, Mặc Thành nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Trương Minh Hoàng, mỉm cười nói: “Ba nuôi, ba có thể yên tâm rồi, con đã thuyết phục Vũ Kỳ, con bé đồng ý làm giám định ADN với ba.

Hơn nữa, con bé còn chủ động đề nghị, trước khi có kết quả xét nghiệm, không cần nói với người khác.”
Trương Minh Hoàng yên tâm, hóa ra là Vũ Kỳ tự nguyện.

Con bé không có oán hận gì với mình, cũng có thể chấp nhận mình là ông ngoại.

Trương Minh Hoàng cảm thấy trong lòng tràn đầy hy vọng.

Hơn nữa, không ngờ Đường Vũ Kỳ lại suy xét chu toàn như vậy.

Trước khi có kết quả không nói với người khác, vậy thì, dù có là thật hay là hiểu lầm cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của ông và những người khác.
Quản gia Trọng thở dài tự đáy lòng: “Thành chủ, cuối cùng cũng đợi được tới ngày này, ngày mai, ngày mai là có thể sắp xếp để ông và Vũ Kỳ đi làm giám định ADN rồi.”
Mặc Thành mím môi, quả nhiên vừa kích động một cái là đầu óc lại không rõ ràng như vậy sao? Anh ta bất đắc dĩ nói: “Vũ Kỳ đồng ý rồi, vậy cho dù là tóc hay là máu đều có thể chủ động nói với con bé.

Chẳng lẽ nhất định phải đưa con bé đi sao? Chỉ có một mình Vũ Kỳ, Minh Hạo có thể đồng ý sao?” Mặc Thành quá hiểu Đường Minh Hạo, tuy rằng hiện giờ cậu bé có đủ tin tưởng với anh ta và Trương Minh Hoàng nhưng cũng không thể để một mình Vũ Kỳ bị đưa đi được, chắc chắn sẽ đi theo.

Như vậy thì chắc không thể từ chối được đâu.

Nếu từ chối thì Minh Hạo sẽ suy đoán thành thế nào đây, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngày mai mang tóc của Vũ Kỳ đi là được rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc