CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Anh ta khẽ dùng lực, điếu thuốc ở ngón tay nát vụn thành từng vụn nhỏ, rơi lả tả xuống chỗ ghế lái, đã vụn đến mức không thể vụn hơn được nữa, nhìn trông có hơi đáng sợ…
Tư Đồ Không nghe giọng nói từ trong điện thoại truyền tới, nghe chuyện mà không cần người khác báo cáo anh ta cũng đã sớm biết được ấy, anh ta im lặng, im lặng rất lâu.

Trong lòng người bên kia đầu dây lúc gọi cuộc điện thoại này đã cảm thấy hơi lo lắng, dù sao anh ta cũng biết người phụ nữ bên trong kia là bạn gái của Tư Đồ Không, hơn nữa cũng đã ở bên cạnh Tư Đồ Không năm năm rồi.

Người phụ nữ của Tư Đồ Không lại hẹn hò với một người đàn ông khác ở Câu lạc bộ Tinh Vân, hơn nữa đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn còn chưa ra ngoài, đổi lại là người đàn ông khác cũng chẳng thể nào nhẫn nhịn được, huống hồ là Tư Đồ Không?
Thật ra anh ta cũng cảm thấy lâu quá rồi nên mới hỏi Tư Đồ Không xem có cần vào trong kiểm tra chút không, dẫu sao cứ tiếp tục đợi như thế này, thời gian càng lâu thì tình hình nhất định sẽ càng tồi tệ hơn.

Nếu cả đêm nay cô Liễu không ra ngoài, anh ta cảm thấy tới ngày mai mình sẽ bị Tư Đồ Không chặt xác ra luôn mất.


Tư Đồ Không khẽ thở ra một hơi, bàn tay cầm điện thoại không ngừng siết chặt lại, đôi mắt anh ta lúc này vô cùng lạnh lùng đáng sợ: “Chờ thêm một lát nữa.


Mặc dù với người khác chuyện muốn vào Câu lạc bộ Tinh Vân điều tra là rất khó khăn, nhưng nếu Tư Đồ Không muốn thì thực ra chuyện này cũng rất đơn giản, nhưng rồi cuối cùng anh ta cũng vẫn nhịn được.

Anh ta cảm thấy mình nên tin tưởng cô, tin tưởng hai người bọn họ ở trong đó chỉ đang nói chuyện với nhau.

Và nếu chỉ là nói chuyện thì nhất định sẽ có lúc nói xong, có lẽ bây giờ bọn họ cũng sắp nói xong rồi, có lẽ cô sẽ ra ngoài nhanh thôi.

Vậy nên, anh ta vẫn muốn đợi thêm một lát nữa.

Người bên kia nghe thấy Tư Đồ Không nói như vậy cũng hơi ngẩn người ra một chút, hiển nhiên là anh ta không ngờ Tư Đồ Không sẽ nói những câu như “chờ thêm một lát nữa”.

Anh ta còn tưởng rằng Tư Đồ Không sẽ bảo anh ta xông thẳng vào luôn chứ.

Nhưng rồi không ngờ Tổng giám đốc Tư Đồ lại bảo anh ta đợi thêm chút nữa, vậy thì anh ta cũng không vội, đợi thêm một chút nữa vậy, có lẽ cô Liễu cũng sắp ra ngoài rồi.


Anh ta thật sự hi vọng cô Liễu nhanh chóng đi ra.

Cúp điện thoại xong, Tư Đồ Không ngồi trên xe, hai mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía cửa Câu lạc bộ Tinh Vân.

Vừa nãy anh ta bảo người của mình đợi thêm một chút nữa, nhưng không ai biết được, anh ta phải thế nào mới nói ra được câu nói ấy.

Tư Đồ Không từ từ nhắm mắt lại, điếu thuốc trong tay vẫn đang cháy nhưng anh ta đã không còn hút tiếp nữa.

Mãi cho đến khi điếu thuốc cháy hết làm bỏng tay thì anh ta mới mở mắt ra, vậy nhưng Tư Đồ Không vẫn không vứt điếu thuốc ấy đi mà cứ để cho nó cháy giữa kẽ ngón tay mình.

Có lẽ lúc này anh ta định dùng cơn đau này để nhắc nhở bản thân mình.

Tư Đồ Không nhìn đồng hồ, đã mười mấy phút nữa trôi qua nhưng cô vẫn chưa ra, lúc này anh ta cảm thấy thời gian trôi đi vô cùng chậm.

Nhưng cho dù có chậm đến đâu đi chăng nữa thì bây giờ anh ta cũng phải chịu đựng.

Sau khi mở mắt ra, Tư Đồ Không lại nhìn về phía cánh cửa của Câu lạc bộ Tinh Vân, thỉnh thoảng vẫn có người đi ra đi vào từ đó, nhưng tất cả đều không phải là cô, hơn nữa Bùi Dật Duy cũng chưa hề ra ngoài.

Vậy là, cô và Bùi Dật Duy vẫn luôn ở bên trong đó.


Tư Đồ Không gồng mình ngồi trên ghế lái, châm một điếu thuốc, khói thuốc mù mịt trong xe, cảm giác hơi ngạt thở nhưng anh ta lại không hề cảm thấy gì cả.

Thời gian từng chút trôi đi, Tư Đồ Không vẫn ngồi im bất động trên ghế như vậy, mắt anh ta vẫn luôn nhìn về phía cửa Câu lạc bộ Tinh Vân, không chớp lấy một cái.

Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua.

Vậy nhưng, người mà anh ta muốn đợi vẫn mãi không thấy đi ra.

Lúc này hai mắt của Tư Đồ Không đã hơi đỏ lên, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại của mình, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô.

Bàn tay cầm điện thoại của anh ta vô thức siết chặt hơn, anh ta tìm số của cô rồi gọi đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc