CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Mẹ, con phải đi tìm Tư Đồ Không hỏi cho ra lẽ.” Liễu Ảnh nhấn mạnh một lần nữa, vì nhấn mạnh nên giọng nói của cô cao vút lên rõ ràng, câu nói được thốt ra chẳng khác gì tiếng gào thét.
Cô nhất định, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Hơn nữa, nếu như không truy cứu đến cùng, cho dù cô muốn rời đi, Tư Đồ Không cũng sẽ không để cô đi.

Ngày hôm qua Tư Đồ Không đã nói rất rõ rồi, anh ta hành hạ cô năm năm vẫn chưa đủ, anh ta còn muốn hành hạ cô cả cuộc đời này.
Hận, thực sự rất căm hận.

Năm năm thanh xuân của cô, tấm thân trong sạch của cô, cộng thêm tính mạng của ba cô, như vậy còn chưa đủ sao?
Vậy mà Tư Đồ Không còn muốn tra tấn cô cả đời?
“Liễu Ảnh, còn đừng đi tìm anh ta, đừng đi hỏi anh ta, con qua bên này với mẹ đi.


Không, mẹ sẽ về với con, nhưng con không được làm gì cả.

Con chờ mẹ, nghe mẹ nói, con không được làm gì cả, chờ mẹ về với con...” Mẹ Liễu càng nghe càng hoảng hốt, bà biết bà không thể khuyên nhủ được con gái mình.
“Liễu Ảnh, chờ đến khi mẹ về với con rồi, con muốn làm gì thì mẹ sẽ cùng làm với con.” Giọng nói của mẹ Liễu mang theo vẻ kiên định.

Nếu đã không thể khuyên nhủ được, vậy thì bà sẽ cùng con gái đối mặt.
Bà cũng đã nhẫn nhịn năm năm rồi.

Vốn tưởng rằng, tất cả mọi chuyện đã kết thúc, gia đình họ có thể êm ấm trở lại.

Bà cũng chẳng mong muốn gì nhiều, chỉ cần hai đứa con của bà bình an là tốt rồi.
Thế nhưng, nhà Tư Đồ lại không chịu buông tha cho bọn họ.

Bà Tư Đồ nói cho Liễu Ảnh biết sự thật năm đó như vậy là muốn hại Liễu Ảnh của bà, cho nên bà không thể nhẫn nhịn được nữa.
Bà phải quay về, vì chuyện năm đó, bà phải quay về đòi lại công lý cho con gái của bà.
Nghe những lời mẹ nói, những giọt nước mắt của Liễu Ảnh lại rơi lã chã.

Cô hiểu ý của mẹ, nhưng cô không muốn mẹ lại dính líu vào chuyện này một lần nữa.
Liễu Ảnh đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, đương nhiên cô biết anh ta có sức mạnh như thế nào.

Cô và mẹ hoàn toàn không thể đấu lại với Tư Đồ Không.

Bản thân cô có thể bất chấp tất cả, nhưng cô không thể để mẹ mình bị tổn thương.
“Liễu Ảnh, con nhất định phải nghe lời mẹ.

Thời hạn năm năm của con và Tư Đồ Không đã kết thúc rồi.

Nhớ kỹ, mấy ngày này con không được đi một mình đến tìm Tư Đồ Không.

Mọi chuyện cứ chờ mẹ về rồi tính tiếp.” Mẹ Liễu không biết bây giờ cô vẫn ở chung với Tư Đồ Không.

Bà cho rằng thời gian năm năm đã đáo hạn, Liễu Ảnh đã rời xa Tư Đồ Không rồi.
“Chuyện này có nhiều nguyên nhân bên trong lắm, nhưng vụ giết người là sự thật.

Bây giờ anh ấy đang ở trong đồn cảnh sát, mà chuyện này anh ấy cũng không nói cho người khác biết.

Hiện tại, chỉ có con mới giúp được anh ấy.” Liễu Ảnh âm thầm thở dài, cũng không phải cô đang nói dối, chuyện này vốn đã nằm trong dự định của cô.
Chỉ là, bây giờ cô còn một việc quan trọng hơn phải làm, đó là đi tìm Tư Đồ Không để hỏi cho rõ ràng chuyện của năm năm trước.
“Được rồi, được rồi, chuyện đó nhất định phải giúp.

Con nhất định phải giúp cậu ấy tìm được luật sư tốt nhất nhé.” Mẹ Liễu là một người lương thiện, Bùi Dật Duy lại là người mà bà đã biết từ khi còn nhỏ, bà lo lắng cho anh ta là lẽ dĩ nhiên.
“Vâng, con biết rồi.” Liễu Ảnh nhẹ nhàng đáp: “Cho nên, tạm thời con không thể qua chỗ mẹ được.”
Mẹ Liễu im lặng một lúc: “Vậy con phải đồng ý với mẹ, không được đi tìm Tư Đồ Không.


Tuyệt đối không được đi tìm anh ta một mình.” Mẹ Liễu rõ ràng vẫn chưa quên chuyện này.
“Được rồi, con đồng ý.” Khi nói câu này, Liễu Ảnh đã cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ thoải mái hơn, nhưng không sao ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Bàn tay cầm điện thoại của cô lại càng run rẩy hơn.
Không biết mẹ Liễu có tin những lời cô nói không, nhưng bà không nhấn mạnh vấn đề này nữa, chỉ dặn dò Liễu Ảnh phải giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Liễu Ảnh trả lời bằng giọng tươi cười, nhưng những giọt nước mắt cứ ứa ra mỗi lúc một nhiều thêm.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Ảnh dựa người vào tường.

Cô cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, đến đứng còn không vững, nói gì đến việc đi đường.
Lúc này, Lưu Trung Nam đứng cách đó không xa nhìn Liễu Ảnh.

Vì đứng không xa, nên anh ta có thể nhận thấy tâm trạng bất ổn của của cô.

Hơn nữa, vừa rồi anh ta còn nghe thấy tiếng hét của Liễu Ảnh.

Đang ở giữa trung tâm thương mại tương đối ồn ào, anh ta không nghe rõ toàn bộ nội dung, chỉ thấp thoáng thấy cô nhắc đến tên của Tổng giám đốc.
Vậy là tâm trạng bất ổn lúc này của Liễu Ảnh có liên quan đến Tổng giám đốc nhà anh ta hay sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc