CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1833

Dù sao thì, giữa hai người, thật sự có quá nhiều khoảng cách.

Nhưng khi đã chấp nhận suy nghĩ này, Liễu Ảnh cảm thấy cũng không quá khó chịu. Năm năm bên nhau, nếu bỏ đi những những dối lừa phía sau, vậy thì ngay từ đầu, cũng không phải là không có cảm kích, mà sau này, sự nuông chiều dù vô tình hay cố ý của Tư Đồ Không còn khiến cô có chút vui vẻ. Thật ra rất nhiều lúc, cô rất để ý tới mối quan hệ không thể công khai giữa hai người họ đấy chứ? Nếu như ngay từ đầu, cô dùng thân phận bạn gái của Tư Đồ Không để ở bên Tư Đồ Không, năm năm, phải chăng cô sẽ yêu anh ta? Đáng tiếc, không có nếu như, đáng tiếc, giữa họ, ngay từ đầu đã là lừa dối.

Liễu Ảnh cảm thấy vô cùng nực cười, tình cảm của con người quả nhiên là thứ không đáng tin nhất.

Trước đây, cô rất hận Tư Đồ Không, hận đến tận xương tủy, mà bây giờ lại có thể bình tĩnh nhìn nhận chuyện này, rốt cuộc là thay đổi từ khi nào?

Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không ở bên ngoài, có chút thất thần, hình như Tư Đồ Không đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người dường như có một thoáng giao thoa, Liễu Ảnh lập tức lùi về sau một bước, trốn tránh ánh mắt đó.

Tư Đồ Không nhìn bóng dáng quen thuộc ngoài cửa sổ, nheo mắt lại. Liễu Ảnh? Nếu không nhầm thì đó chính là cô phải không? Cô đang quan tâm đến anh ta sao? Tư Đồ Không không kiềm được lòng mà nghĩ.

Anh ta lấy điện thoại ra, thử gửi cho Liễu Ảnh một tin nhắn: ‘Đừng đứng đó mãi nữa, chú ý nghỉ ngơi.’ Cũng may Liễu Ảnh còn chưa block anh ta, tin nhắn vẫn gửi đi được. Tư Đồ Không không khỏi bật cười, Liễu Ảnh, Liễu Ảnh, chỉ một cái tên thôi mà đã có thể khiến anh ta cảm thấy vui vẻ.

Sau khi Liễu Ảnh trốn về, cô khó hiểu vuốt ngực mình, không hiểu sao vừa rồi tim lại đập nhanh như vậy!

Cô và Tư Đồ Không, đã từng làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng chưa lần nào hoảng loạn như vậy, cứ như… đang sợ bị phát hiện ra điều gì đó, giống như khi Adam và Eva ăn vụng trái cấm, vừa bối rối lại vừa cảm thấy chua xót trong lòng.

Liễu Ảnh chợt nghĩ, lẽ nào, cô đã thích Tư Đồ Không rồi sao? Năm năm qua, cô luôn kiềm chế bản thân không rung động, bây giờ… bị khiêu khích rồi sao? Nhưng chỉ là một ánh mắt thôi mà, đã vậy còn là ánh mắt chưa nhìn rõ ràng, sao có thể khiến cô hoảng loạn như vậy chứ?

Âm báo tin nhắn vang lên, thu hút sự chú ý của Liễu Ảnh, ba chữ Tư Đồ Không ở bên trên như đâm thẳng và mắt Liễu Ảnh, cô uất hận tắt màn hình điện thoại đi, không xem là tin nhắn gì, ép bản thân nằm trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nhưng trong đầu vẫn luôn nhớ tới hành động Tư Đồ Không ôm cô tránh vụ tai nạn xe, vốn dĩ cô chỉ bất ngờ rồi cảm kích thôi, có điều, xem đi xem lại đoạn video kia, sự dũng cảm và trân trọng đó đã in sâu trong lòng Liễu Ảnh. Hành động của Tư Đồ Không khi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, khiến cô tức giận trùm chăn lên, trước mắt là một mảng đen kịt, chắc sẽ không nghĩ gì nữa đâu. Nhưng, không có ai lừa được bản thân cả. Ngoại trừ hành động hôm qua của Tư Đồ Không, ánh mắt chạm nhau hôm nay cũng không ngừng xuất hiện, như hình với bóng đi theo Liễu Ảnh. Liễu Ảnh kéo chăn ra, ngồi dậy.

Cô lấy điện thoại ra, phân vân giữa việc xem tin nhắn với không xem tin nhắn, cuối cùng vẫn mở tin nhắn ra… ‘Đừng đứng đó mãi nữa, chú ý nghỉ ngơi.’ Liễu Ảnh lập tức nổi giận, vừa rồi quả nhiên Tư Đồ Không đã nhìn thấy cô, vậy chẳng phải cô đang tự lừa mình dối người sao? Có khi nào Tư Đồ Không sẽ cảm thấy cô đang lạt mềm buộc chặt không! Liễu Ảnh suy nghĩ rất nhanh, nhưng dần dần, sự chú ý của cô chuyển tới dòng tin nhắn. Anh ta đang quan tâm mình sao? Lo mình đứng quá lâu, vết thương khó lành sao? Vì sao sau khi chia tay rồi mà vẫn đối xử tốt với mình như vậy? Đột nhiên, nước mắt Liễu Ảnh chợt rơi xuống, nhìn từng giọt lệ rớt xuống màn hình, Liễu Ảnh cảm thấy kỳ lạ, sao tự nhiên mình lại khóc chứ? Nhưng, vì sao, không có cảm giác nào khác?

Giọt nước mắt này, chảy xuống không hề có lý do gì cả.

Liễu Ảnh lau nước mắt, nhìn dòng tin nhắn, cô nghĩ một lát rồi trả lời: ‘Mấy ngày nay anh ở nhà dưỡng thương đi, tôi không ra ngoài đâu.’ Tư Đồ Không nhìn mãi không thấy tin nhắn trả lời, còn đang cảm thấy hơi thất vọng. Quả nhiên Liễu Ảnh sẽ không dễ dàng chấp nhận anh ta, vừa rồi có lẽ là do anh ta nhìn nhầm thôi. Anh ta tự an ủi mình một lúc rồi tắt điện thoại đi, lúc điện thoại rung lên còn cảm thấy phiền, nhưng khi nhìn thấy người gửi và nội dung tin nhắn, khóe miệng bất giác cong lên, Liễu Ảnh, cứng miệng nhưng mềm lòng, vẫn lo lắng cho anh ta, không nỡ để anh ta mệt như vậy sao?

‘Yên tâm đi, anh không sao, nếu em thật sự lo lắng thì tới thăm anh nhiều hơn đi.’ Tư Đồ Không nhìn tin nhắn, sau đấy dứt khoát gửi đi, không làm gì không phải phong cách của anh ta. Giờ mọi chuyện đang chuyển biến tốt đẹp, Liễu Ảnh dịu dàng hơn với anh ta, anh ta đương nhiên phải thừa thắng xông lên, có điều, lúc này cũng chỉ đang thăm dò thôi.

Liễu Ảnh nhìn dòng tin nhắn trả lời chỉ trong nháy mắt, mím chặt môi, con người lúc trước bận rộn như vậy, giờ lại trả lời tin nhắn nhanh như thế, khiến cô cảm thấy kỳ lạ. Nhìn nội dung tin nhắn, Liễu Ảnh lại tức giận trở lại, quả nhiên được đằng chân lân đằng đầu, tới thăm anh ta nhiều hơn? Anh ta có gì mà thăm? Nếu không phải do hôm qua anh ta vì cô mới bị thương thì cô còn lâu mới để ý tới anh ta! Liễu Ảnh tức giận đặt điện thoại xuống, quyết định mặc kệ Tư Đồ Không.

Tư Đồ Không đợi mãi vẫn không nhận được tin nhắn, cảm thấy bản thân quá nóng vội, nhưng anh ta lại không hề hối hận. Anh ta chỉ muốn để Liễu Ảnh biết, tình cảm của bản thân đối với cô, từ trước tới nay không phải là tình cảm thông thường. Anh ta yêu cô, mà tình yêu này, luôn là độc nhất vô nhị.

Bình luận

Truyện đang đọc