CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1937

“Ừ, đã tới nhà họ Mặc rồi thì đều là khách cả.” Mặc Thần bình tĩnh nói.

Mặc Thành biết, nói như vậy là vẫn chưa chấp nhận anh ta. Nhà họ Mặc có bao nhiêu khách cơ chứ, chỉ tính đến người trên đảo Xích Lê hôm nay thôi cũng đã không ít rồi, mà chỉ nói là khách thì rõ ràng là không có gì khác biệt cả.

Lâm Từ cũng không để tâm vấn đề này. Cô ấy thích Mặc Thành, đương nhiên sẽ có cách để người nhà họ Mặc chấp nhận Mặc Thành. Nhưng bây giờ rõ ràng vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.

“Bác trai, đây là Linh, con gái của anh Mặc Địch ạ.” Lâm Từ đưa Linh lên trước. Linh có hơi lo lắng, bất an, cho tới tận bây giờ cô bé vẫn chưa rời khỏi đảo Xích Lê, không biết gì về sự vật bên ngoài cả, vậy thì bọn họ có thích mình hay không?

Đường Minh Hạo cũng lo lắng nhìn người trước mặt. Những người này khiến cho cậu cảm thấy rất thân thiện, nhưng cậu hiểu rõ, dù nhiều hơn thì chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, tính cách thật thì phải tiếp xúc mới biết được.

Mà Linh lại không lớn lên ở nhà họ Mặc, bọn họ có thích Linh không? Có sẵn sàng chấp nhận cô không? Thật ra ban đầu, Đường Minh Hạo định đưa Linh đến nhà họ Đường hoặc ở nhà mình, nhưng sau khi biết được thân phận của Linh thì tôn trọng lựa chọn của cô. Bây giờ cô muốn trở về nhà họ Mặc, vậy thì trước hết cứ đến nhà họ Mặc xem thử.

“Cháu nói gì cơ?” Mặc Thần giật mình nhìn Lâm Từ. Con của Mặc Địch sao? Mặc Địch đã biến mất hơn mười năm rồi, bây giờ lại xuất hiện một đứa trẻ là sao? Thật là!

“Nếu không có gì bất ngờ thì đúng vậy ạ.” Lâm Từ khẳng định: “Bác còn nhớ không? Bức thư cuối cùng của anh Mặc Địch viết rằng anh ấy ở đảo Xích Lê, mà Linh được cháu đưa từ đảo Xích Lê ra ngoài. Bác không cảm thấy trông cô bé rất giống chúng ta sao?” Lâm Từ đứng sau lưng Linh. Kể ra, người nhà họ Mặc đều khá giống nhau, không phải là vẻ ngoài mà chủ yếu là cảm giác mang lại cho người khác. Nếu từng quen một người của nhà họ Mặc, khi gặp một người nhà họ Mặc khác thì sẽ có cảm giác đã gặp ở đâu đó.

Ánh mắt của Mặc Thần chuyển từ khuôn mặt Lâm Từ sang Linh. Đúng vậy, trông hơi giống thật, nhất là khi hai người nghiêng đầu cười thì lại càng giống hơn.

Nhưng con gái của Mặc Địch đã xuất hiện ở đây mà lại không thấy Mặc Địch, liệu có phải… “Mặc Địch đã…”

Ánh mắt Mặc Thần tối sầm lại. Nhà họ Mặc bọn họ đã tìm kiếm Mặc Địch mười năm, nhưng mười năm qua lại chẳng có chút tung tích nào. Bây giờ biết được nhưng người đã chết nơi đất khách, sao có thể không thổn thức cho được?

“Ba đã mất rồi ạ. Ba mất trước khi cháu ra đời.” Linh chậm rãi nói. Cô không có ký ức về ba của mình, cả ký ức về mẹ cũng không luôn. Bây giờ nhắc đến bọn họ, trừ cảm giác thương cảm giác ra thì không có bất kì cảm giác gì khác.

“Tại sao chứ!” Mặc Thần tức giận. Người nhà họ Mặc bọn họ sao có thể tùy tiện bị người khác làm tổn thương như thế được? Đảo Xích Lê cũng vậy!

Linh nói ra hết tất cả những gì cô biết. Những chuyện này đã vượt quá xa suy đoán và nhận thức của họ. Mặc Thành không tin tưởng lắm nhưng chỉ giữ im lặng. Đối với những chuyện này, Lâm Từ không nói gì, mấy chuyện kì quái xảy ra trên người cô ấy cũng không thể giải thích được, thì chuyện ở đảo Xích Lê sao cô có thể giải thích được? Đường Minh Hạo yên lặng nghe, cậu có thể chấp nhận bất kỳ chuyện gì xảy ra trên đảo Xích Lê, nên không có gì là tin hay không tin cả.

Chẳng qua là cậu hoàn toàn không ngờ rằng, Linh lại trải qua nhiều chuyện như vậy, hóa ra mối quan hệ giữa đại trưởng lão và Linh lại khủng khiếp đến thế. Mấy năm ở đảo Xích Lê, rốt cuộc Linh đã phải chịu đựng những gì? Ở một nơi đấu đá lẫn nhau như đảo Xích Lê mà Linh vẫn lớn lên khỏe mạnh, thuần khiết như vậy. Thật đúng là… kỳ tích.

Đường Minh Hạo vui mừng, may là cậu đã đưa Linh ra ngoài, nếu như đợi thêm mấy năm nữa, chỉ sợ tính tình của Linh cũng méo mó theo mất.

“Đảo Xích Lê giờ sao rồi?” Mặc Thần chua xót nói. Cho đến bây giờ cũng không có ai dám đắc tội nhà họ Mặc. Chuyện của Mặc Địch, ông ta không thể chấp nhận được!

“Đảo Xích Lê đã bị nổ rồi, mấy ngày qua phái người đi xem thử thì người ở trên đảo đó dù sống sót được thì chắc chắn cũng bị tàn phế thôi.” Mặc Tử nói. Anh ta không biết nhiều về đảo Xích Lê, nhưng Lâm Từ nói muốn phá hủy đảo Xích Lê. Dù sao trên đảo Xích Lê cũng không có người ra gì nên hủy thì hủy thôi, bọn họ cũng không đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc