CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Không, em không cần quan tâm, phía cảnh sát muốn xử thế nào cũng được, đây là những gì tôi đáng phải nhận.” Bùi Dật Duy không muốn Liễu Ảnh dính líu gì tới chuyện vốn đã chẳng lấy gì làm hay ho này.

Tối nay anh ta tìm đến Liễu Ảnh cũng chỉ vì muốn nhờ cô liên hệ với Hàn Nhã Thanh giúp anh ta khi cần, những chuyện khác, Bùi Dật Duy thật sự không muốn Liễu Ảnh quan tâm nhiều.
“Vậy thì cũng phải nghĩ cách, anh không thể tiêu cực như vậy được.


Chuyện này anh không muốn nói cho Hàn Nhã Thanh thì để tôi nghĩ cách.” Liễu Ảnh hiểu rõ suy nghĩ của Bùi Dật Duy, anh ta không muốn làm liên lụy đến cô.
Liễu Ảnh luôn biết trái tim của Bùi Dật Duy rất mềm yếu.
“Giết người đền mạng, em có thể có cách gì được chứ?” Bùi Dật Duy khẽ lắc đầu: “Lúc trước khi nhà em xảy ra chuyện, tôi lo cho mình còn chưa xong nên không giúp em được việc gì.

Về sau tôi biết chuyện bác Liễu được thả, những người kia không chèn ép nhà họ Liễu nữa, nghe nói mẹ và em trai của em đã ra nước ngoài, về sau tôi liên lạc với em mãi mà không được.”
Khi nhà họ Liễu gặp biến cố, ba Bùi Dật Duy mới qua đời không bao lâu, nên lúc đó anh ta thật sự không có cách nào giúp được nhà họ Liễu.

Anh ta cũng rất áy náy về chuyện này, có điều về sau lại nghe tin ba của Liễu Ảnh đã được thả ra.
Lúc đó hình như đã có người giúp đỡ nhà họ Liễu, mối quan hệ của anh ta và nhà họ Liễu tương đối thân thiết, nên lúc đó anh ta cũng nghe ngóng được một số chuyện.
Nhưng về sau Liễu Ảnh lại cắt đứt mọi liên lạc, nên anh ta cũng không hay biết về chuyện của cô nữa.
Liễu Ảnh ngẩn người, bàn tay vô thức siết chặt lại.


Năm năm qua, cô không chỉ cắt đứt liên lạc với Bùi Dật Duy mà còn cắt đứt liên lạc với tất cả những người mà mình quen biết.
Bởi vì cô không muốn để cho người khác biết chuyện của mình và Tư Đồ Không.
Thực ra Bùi Dật Duy muốn chuyển chủ đề nên mới nói đến những chuyện này, nhưng bất chợt lại khiến tâm trạng của Liễu Ảnh trở nên vô cùng phức tạp.
“Mấy năm nay em sống tốt không, bao năm qua em làm những gì?” Bùi Dật Duy thật sự không biết tình hình của Liễu Ảnh, nên anh ta hỏi như vậy hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm.
Thậm chí Bùi Dật Duy còn nghĩ, hiện giờ Hàn Nhã Thanh đã trở về nhà họ Đường, trở thành cô cả của nhà họ Đường rồi, anh ta cũng không cần lo lắng chuyện cô bị ức hiếp nữa, vậy nên anh ta mới nghĩ tới việc có thể chuyển một ít tài sản của mình cho Liễu Ảnh.
Thực ra, trước đây Bùi Dật Duy cũng đã có sắp xếp, dù sao Liễu Ảnh và anh ta cũng cùng nhau khôn lớn trưởng thành, anh ta luôn coi Liễu Ảnh như em gái, hơn nữa chuyện này cũng cần sự giúp đỡ của Liễu Ảnh, nên Bùi Dật Duy quyết định để lại cho Liễu Ảnh một ngôi nhà, cùng một chút tiền mặt.
Nhưng khi nghe Tư Đồ Không nêu ra yêu cầu này, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Cô của năm năm trước không hề đáng giá ngần ấy tiền.
Lúc đó, ngoại trừ thân thể ra, cô gần như không có gì khác để đánh đổi với Tư Đồ Không cả.

Vậy nên cô vẫn mang lòng biết ơn Tư Đồ Không, nếu năm đó không nhờ anh ta ra tay giúp đỡ thì ba của cô nhất định sẽ chết rục trong tù.
Vậy thì cả mẹ và em trai của cô đều có thể sẽ bị liên lụy.
Liễu Ảnh nhớ lại lúc ban đầu, quả thực Tư Đồ Không rất tàn ác, nhưng dần dần về sau con người anh ta cũng thay đổi, không còn xấu xa như trước nữa.
Về sau, rõ ràng Tư Đồ Không đã cư xử với cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng để tâm đến tâm trạng của cô hơn, thậm chí về sau, anh ta còn đồng ý cho cô đi làm.
Nhưng cho dù như vậy cô cũng chỉ là một tình nhân bí mật của anh ta.

Và nay, khi đã đến thời hạn, dĩ nhiên đã tới lúc cô cần phải rời đi.
Liễu Ảnh không hiểu vì sao Tư Đồ Không lại không đồng ý cho cô rời khỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc