CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1786

Liễu Ảnh nhìn theo Tư Đồ Không, bóng lưng anh ta cao lớn, khoảnh khắc này lại vô cùng lạc lõng, mà lần này đi rất dứt khoát, không nói lời nào. Liễu Ảnh nghĩ, có lẽ nên như vậy, bọn họ nên là như vậy, không có qua lại, anh ta làm tổng giám đốc của anh ta, chỉ điểm giang sơn, sát phạt quyết đoán, ong ong bướm bướm vây quanh người, người đẹp nhiều như mây trời. Còn cô làm chính cô, sống một cuộc sống đơn giản, ở cùng với mẹ, muốn đi đâu thì đi đó. Giữa bọn họ, vốn dĩ đã khác nhau, bây giờ… rất tốt, rất tốt.

Mẹ Liễu thấy Liễu Ảnh thất thần, chạm vào cô nhưng Liễu Ảnh không động đậy, vậy là bà liền đứng bên cạnh cùng với cô. Trước đây bà không hiểu rõ tình cảm giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không, bây giờ nhìn thấy rồi, cảm thấy mình đã đánh giá thấp tình yêu Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh. Từ sau khi bà xuất hiện, có vẻ như sự giao lưu giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh rơi vào tình thế bế tắc. Có vẻ đây là lần đầu tiên bọn họ nói ra tất cả tình cảm, mà Tư Đồ Không lại không dây dưa, chỉ nhìn Liễu Ảnh, bà nhìn ra được sự đấu tranh và tuyệt vọng của Tư Đồ Không. Tới cuối cùng, chỉ còn lại tuyệt vọng, ánh mắt của anh ta đã trở nên bình tĩnh, còn trong lòng như thế nào, thì không biết được.

Bây giờ mẹ Liễu đang lo cho Liễu Ảnh, không biết cô có nhận ra những lời ban nãy cô nói tàn nhẫn đến mức nào không. Trừ thân phận là người trong cuộc, nếu như bà không phải là mẹ Liễu Ảnh, không biết chuyện năm đó, thì bà chỉ cảm thấy đây là một người phụ nữ không có trái tim.

Suốt năm năm trời, nói từ bỏ là từ bỏ, còn nói tới mức không chút lưu tình như vậy. Nhưng tuyệt tình nhất, đó là cô có suy nghĩ, có khát khao về tương lai của mình, nhưng lại đẩy người đàn ông kia ra. Tinh thần phải mạnh mẽ tới mức nào mới có thể khiến cô từ bỏ người đã sớm chiều bên nhau trong năm năm?

Thế nhưng mẹ Liễu hiểu Liễu Ảnh, tình cảm giữa cô và Tư Đồ Không ngay từ lúc bắt đầu đã trống rỗng.

Giống như một cây cầu, nền móng ban đầu vốn đã nát sẵn, vất vả xây dựng năm năm thì đã sao, một khi tan nát gãy đứt, thì sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.

Không thể không nói, mẹ Liễu cảm thấy vô cùng sung sướng, Tư Đồ Không tính toán kỹ càng thì đã sao, thứ không có được, cuối cùng vẫn không có được. Cái chết, chỉ là chuyện nhất thời, mà sự tra tấn, nhất là tra tấn trong lòng mới là ám ảnh đi theo như hình với bóng. Cả một đời, không, có lẽ sẽ không lâu như vậy đâu, mấy năm này, Tư Đồ Không đừng mong thoát ra được. Mẹ Liễu cảm thấy rất thú vị, những chuyện mà ban đầu Tư Đồ Không làm với nhà họ Liễu, cuối cùng cũng trả lại bằng cách khác. Bọn họ vẫn còn người nhà có thể bên nhau, nhưng Tư Đồ Không chỉ có một mình, giữa anh ta và mẹ anh bởi vì chuyện bà Tư Đồ nói chuyện năm đó cho Liễu Ảnh biết nên đã có sự ngăn cách. Mà khoảng cách này theo một ý nghĩ nào đó, sẽ chẳng thể nào dễ dàng bù đắp được. Cho nên… Tư Đồ Không chỉ có thể tự mình liếm vết thương, nỗi đau chậm rãi mà thầm kín, là một sự tra tấn thực sự.

Mẹ Liễu không nhịn được mà muốn sung sướng bật cười, nhưng nhìn thấy Liễu Ảnh, bà lại chẳng thể cười nổi. Thế này có khác nào giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Trong lòng Liễu Ảnh chắc chắn cũng không dễ chịu, thậm chí… có thể còn khó chịu hơn Tư Đồ Không. Trừ khi… từ khi bắt đầu Liễu Ảnh đã không quan tâm tới Tư Đồ Không.

Thế nhưng… điều này là không thể, mẹ Liễu nói thầm trong lòng. Con gái của bà là một người dịu dàng và tình cảm, ban nãy cô nói lưu loát như vậy, có thể chỉ là những tình cảm kia bị đè nén tận đáy lòng, không thể hiện ra mà thôi. Cho nên Liễu Ảnh mới có thể bình tĩnh như vậy, khuôn mặt vô cảm, nhưng nếu một ngày tình cảm năm năm kia bùng nổ, Liễu Ảnh sẽ không thể nào kiểm soát được!

Mẹ Liễu không cảm thấy giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không không có tình cảm, dù sao thì thời gian năm năm, một kẻ ác độc, một kẻ bày mưu tính kế còn có thể rung động với đối tượng trả thù của mình cơ mà, huống chi là Liễu Ảnh?

Suốt năm năm đó, Liễu Ảnh vẫn luôn coi Tư Đồ Không là ân nhân, còn không phải nói gì nghe nấy sao? Huống hồ, người đàn ông như Tư Đồ Không, nếu như thực sự muốn theo đuổi Liễu Ảnh, sao Liễu Ảnh lại không rung động cho được? Bây giờ Liễu Ảnh có thể lạnh lùng như vậy, càng nhiều hơn đó là vì cô không tin giữa cô và Tư Đồ Không thực sự có tình cảm.

Cô coi quãng thời gian năm năm thành trả thù, cho nên mới không cho phép bản thân rung động, không cho phép bản thân mềm lòng, cho nên mới có thể nói được ra những lời tuyệt tình như thể không sao cả. Nếu như… Liễu Ảnh cảm nhận được tình cảm của Tư Đồ Không, mà Tư Đồ Không vẫn không buông tay Liễu Ảnh… Mẹ Liễu không dám tưởng tượng sẽ xảy ra điều gì, nhưng điều làm bà càng sợ hãi hơn đó là trong lòng Liễu Ảnh vẫn luôn nghĩ về Tư Đồ Không, và rồi tình cảm đó sẽ dần dần tràn ra.

Bây giờ mẹ Liễu chỉ có thể mong chờ rằng, Liễu Ảnh thực sự không có tình cảm với Tư Đồ Không.

Thế nhưng… sao có thể được? Sao có thể không có chút nào được chứ? Con người chứ đâu phải cây cỏ mà có thể vô tình. Liễu Ảnh đi theo mẹ Liễu vào trong nhà, gương mặt vô cảm. Lúc ngồi trên sofa vẫn còn chưa hoàn hồn lại, vậy là kết thúc rồi ư? Tư Đồ Không dễ dàng bỏ đi như vậy sao?

Vậy thì, có phải cô sẽ được sống thoải mái hơn một chút không, không cần quan tâm Tư Đồ Không sẽ làm gì cô, làm gì người nhà cô, cô và bà Tư Đồ cũng sẽ không có bất kì liên quan gì nữa. Liễu Ảnh cảm thấy, dường như tảng đá to lớn đè trên người bỗng nhiên vỡ nát, cả người cô thoáng chốc nhẹ nhõm, có thể tự mình làm việc của mình, Liễu Ảnh bật cười.

Thế nhưng nụ cười lại dần trở nên chua xót, thậm chí còn muốn rơi nước mắt… Cùng với cảm giác nhẹ nhõm đó, là sự trống rỗng, đáy lòng như trống rỗng một mảnh. Liễu Ảnh sờ lồng ngực, ở đó, có chút đau đớn, còn có cả sự mê mang. Thậm chí cô còn không biết mình đã mất đi thứ gì, chỉ cảm thấy khó chịu, nước mắt không kìm chế được mà đảo quanh trong hốc mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc