CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1848

Cô Nguyễn biết rõ, hiện giờ Tư Đồ Không thích Liễu Ảnh, nhưng cô ta không quan tâm. Liễu Ảnh không có thân phận, cũng chẳng có địa vị, hoàn toàn không so được với cô ta.

Tuy hiện giờ được Tư Đồ Không thích, nhưng bà Tư Đồ không thích Liễu Ảnh, Liễu Ảnh sẽ không thể gả vào nhà Tư Đồ được. Huống hồ, cô ta không tin, tình cảm không được ai chúc phúc mà Liễu Ảnh có thể kiên trì mãi được.

Hơn nữa, cô Nguyễn cảm thấy, Tư Đồ Không đối xử với cô ta cũng không tê, cô ta vẫn có cơ hội, chỉ cần cô ta đối xử tốt với Tư Đồ Không, khiến Tư Đồ Không cảm nhận được tình yêu của cô ta thì sớm muộn gì Tư Đồ Không cũng sẽ động lòng thôi.

Cô ta mãi không gặp được Liễu Ảnh, lúc này khó khăn lắm mới gặp được, đương nhiên sẽ phải chèn ép một chút, để Liễu Ảnh biết rằng cách biệt giữa cô ta và Liễu Ảnh ngoại trừ sự phản đối của bà Tư Đồ ra thi còn có những mặt khác nữa, ví dụ như gia thế, Liễu Ảnh không bao giờ xứng với Tư Đồ Không!

Liễu Ảnh thấy vẻ mặt này, cuối cùng cũng hiểu ra cô Nguyễn đang nhằm vào mình, nhưng cô ấy sẽ không từ bỏ nhanh như vậy đâu. Chỉ là, ba tỷ đã là con số lớn nhất mà cô ấy có thể bỏ ra rồi.

Liễu Ảnh đang do dự không biết có nên lên tiếng nữa không thì nghe thấy tiếng Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh: “Bốn tỷ rưỡi.” Hàn Nhã Thanh nắm tay Liễu Ảnh, đồ của mẹ cô ấy lại một lần nữa xuất hiện, sao có thể vào tay người khác được chứ? Đặc biệt là một người cố ý nhằm vào Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh cảm kích nhìn Hàn Nhã Thanh, cũng may mà có Hàn Nhã Thanh, bảo cô ấy từ bỏ nhanh như vậy, thật sự có chút không cam lòng.

“Bốn tỷ tám.” Cô Nguyễn tiếp tục nói. Hàn Nhã Thanh mím môi, người này, là cố tình tới để hạ nhục Liễu Ảnh sao? Lần nào cô ta ra giá cũng chỉ hơn Liễu Ảnh ba trăm triệu, như thể đang nói với Liễu Ảnh rằng cô ta chỉ cần ba trăm triệu thôi là có thể chèn ép Liễu Ảnh không ngóc đầu lên nổi.

“Sáu tỷ.” Hàn Nhã Thanh cười khẩy, số tiền này, cô vẫn chơi được, cô nhất định sẽ giúp Liễu Ảnh lấy lại bộ trang sức này, cô Nguyễn ấy hả? Cô muốn xem xem, cô ta có bao nhiêu tiền mà đấu với cô! Cô không chỉ là người nhà họ Đường mà còn là vợ của Dương Tầm Chiêu, so với nhà họ Nguyễn của cô ta, mạnh hơn gấp bội lần!

“Sáu tỷ ba trăm triệu.” Nguyễn Tố lười nhác nói, xem ra Liễu Ảnh đã hết tiền rồi nên mới để người khác giúp, đáng tiếc, người khác sẽ mãi mãi chỉ là người khác, sẽ sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu tiền vì cô ấy đây?

Cô Nguyễn hoàn toàn không quan tâm.

Liễu Ảnh nhíu mày, giọng điệu của cô Nguyễn hình như mang theo vài phần chế nhạo, khiến người ta không thoải mái, nhưng cô ấy không muốn mang lại cho Hàn Nhã Thanh sự khó chịu này. Cô ấy duỗi tay ngăn Hàn Nhã Thanh lại, muốn bảo cô bỏ đi, không cần nữa, mất thì mất vậy, có bạn bè ra mặt giúp mình là cô ấy đã rất mãn nguyện rồi, không cần phải tranh tới cùng.

Nhưng Hàn Nhã Thanh chỉ khẽ cười với cô ấy, Ảnh ngốc nghếch, bây giờ đâu phải lúc có thể tùy tiện bảo dừng chứ? Trò hay mới bắt đầu thôi.

Nếu cô Nguyễn muốn chơi, vậy thì cô sẽ chơi tới cùng với cô ta. Không phải cô ta muốn chèn ép Liễu Ảnh sao? Cô sẽ để cô ta biết, thế nào gọi là chèn ép!

“Chín tỷ.” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa vang lên, giá này đã vượt quá giá trị ban đầu của bộ trang sức, những người xung quanh như đang xem trò hay, họ đều nhìn ra, hai người đang phân cao thấp tới cùng.

Cô Nguyễn nhíu mày, không ngờ cô còn dám hô cái giá này vì Liễu Ảnh sao? Có điều thứ Liễu Ảnh muốn, cô ta tuyệt đối sẽ không nhường, đồ vật cũng vậy, người, cũng vậy.

Cô Nguyễn nhìn về phía Tư Đồ Không cách đó không xa, anh ta yên lặng ngồi đó, như thể mọi thứ diễn ra xung quanh đều không liên quan tới anh ta. Xem ra cũng không để ý Liễu Ảnh đến thế, còn tưởng thích nhiều lắm cơ, hóa ra cũng chỉ có vậy thôi. Rõ ràng biết là thứ Liễu Ảnh muốn nhưng không hề mở miệng nói một câu nào.

Vì Tư Đồ Không không tỏ thái độ, trong lòng cô Nguyễn có chút thoải mái, ngọt ngào lên tiếng: “Chín tỷ ba trăm triệu.”

Hàn Nhã Thanh nhíu mày, người này, đúng là… Cô Nguyễn còn cố tình liếc nhìn qua với ánh mắt khinh thường. Vẻ mặt Liễu Ảnh thờ ơ, làm như không nhìn thấy. Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua, cô ta làm như vậy là muốn sỉ nhục Liễu Ảnh từng chút một. Đáng tiếc, người ngồi bên cạnh Liễu Ảnh hiện giờ là cô.

Cô không coi nhà họ Nguyễn ra gì, bộ trang sức này, cô cũng sẽ không nhượng bộ.

“Mười lăm tỷ.”

Hàn Nhã Thanh vừa định hét giá thì đột nhiên bị người khác giành trước. Lâm Từ nghiêng đầu khẽ nháy mắt với Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh đã hiểu. Cô ấy chỉ tùy ý chen vào thôi, không định mua thật, xem như xào giá đôi chút sao?

Nghe thấy một giọng nói xa lạ, cô Nguyễn vô thức nhíu mày một cái, quăng ra một ánh mắt hình viên đạn, nhưng rồi lại bị Lâm Từ hờ hững nhìn lại. Sau đấy Lâm Từ lia mắt đi, làm như không thấy sự uy hiếp của cô Nguyễn.

Cô Nguyễn muốn nổi giận nhưng e ngại ở đây là Thập Dạ Tàng, cô ta không dám nổi giận trắng trợn, mà cũng bởi người Lâm Từ ngồi cạnh có địa vị không bình thường, sợ khiến anh ta phản cảm nên chỉ đành nín nhịn.

Cô ta nhìn về phía Hàn Nhã Thanh và Liễu Ảnh, cái giá này không thấp, họ có còn tăng giá được nữa không?

“Mười sáu tỷ rưỡi.” Hàn Nhã Thanh cất giọng thờ ơ, cứ như hoàn toàn không coi cô Nguyễn ra gì. Thái độ kiêu ngạo này khiến cô Nguyễn rất khó chịu.

“Cô Hàn quả là có con mắt tinh đời. Lúc vừa thấy bộ trang sức này tôi đã cảm thấy quen thuộc rồi, bỏ công lên mạng search một chút, đúng là tác phẩm của cựu chủ tịch VG, nhà thiết kế Letitia, trước khi thành danh.” Lâm Từ ở bên cạnh mỉm cười bổ sung: “Trước đây tôi từng nghe Letitia kể, bà ấy đặc biệt thiết kế bộ trang sức này cho những người yêu nhau. Nghe nói, cặp đôi nào có được bộ trang sức này sẽ hòa thuận, hạnh phúc bên nhau cả đời.”

Bình luận

Truyện đang đọc