CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1696

Vì sao chúng ta lại ở bên nhau? Vốn dĩ đã là một bắt đầu sai lâm, kết cục bây giờ cũng không có gì là sai cả. Giữa chúng ta có thể còn lại bất cứ thứ gì, nhưng riêng tình yêu thì không tôn tại. Lúc đầu, anh tiếp cận tôi là để trả thù. Lúc đầu tôi tới bên anh là vì anh đã tính kế, là vì một bản thỏa thuận đây nhục nhã. Thời gian năm năm, chúng ta đều có suy nghĩ của riêng mình, không lúc nào là anh không nghĩ tới việc trả thù, không lúc nào là tôi không nghĩ tới việc ra đi. Bây giờ, thời gian năm năm đã kết thúc, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên rồi chia tay không tốt sao?”

“Thuận theo tự nhiên rồi chia tay?” Tư Đồ Không bị lời nói của Liễu Ảnh làm cho tức tới bật cười. Hóa ra trong mắt cô, quan hệ giữa họ vẫn luôn như vậy ư? Chẳng lúc nào anh ta không tính toán, chẳng lúc nào cô không muốn ra đi? Tất cả nỗi niềm hân hoan, sướng vui giữa họ đều là giả sao? Cô dựa vào cái gì mà nói năng hùng hôn như vậy? Dựa vào cái gì mà tin chắc rằng từ trước tới nay anh ta đều gài bẫy cô, xúc phạm tình cảm của anh ta như vậy?

“Đúng vậy, thuận theo tự nhiên rồi chia tay đi. Tôi không truy cứu, cũng không dám truy cứu chuyện năm đó. Tôi buông bỏ rồi!

Tôi buông bỏ thù hận, buông bỏ tất cả vướng mắc giữa tôi và anh. Tôi còn có mẹ, tôi muốn ở bên bà ấy, sau này sống cho thật tốt. Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh nữa, cũng hy vọng sau này anh đừng làm phiền đến tôi.” Liễu Ảnh bình thản đáp lời. Cô hận Tư Đồ Không, nhưng cô không thể nói thẳng ra. Cô muốn dứt bỏ hoàn toàn với anh ta, ít nhất, không còn sót lại điều gì ngoài mặt.

“Em cứ muốn chia tay như vậy ư?” Tư Đồ Không đã tức phát điên rồi. Mỗi lời nói, cử chỉ của người phụ nữ này đều thể hiện nỗi lòng muốn ra đi, sao anh ta có thể chịu đựng được? Anh ta đã rung động, nhưng người phụ nữ này lại không hay biết gì, mọi suy nghĩ đều chỉ muốn rời khỏi anh, thậm chí còn phủ nhận việc họ đã ở bên nhau. Làm sao có thể được!

“Phải!” Liễu Ảnh cắn răng nói. Cô không dám nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Không. Lúc người này tức giận rất đáng sợ. Cô không dám nhìn, sợ bản thân sẽ vì sợ mà không kiên quyết giữ được suy nghĩ của mình.

“Đừng có mơ!” Tư Đồ Không đấm một tay lên tường: “Lúc đó, ba em hại ba anh, lấy một mạng đền một mạng là điều đương nhiên. Em cứ nhất quyết phải bám lấy vấn đề này mãi sao?”

“Anh có chứng cứ không!” Liễu Ảnh phẫn nộ. Cô hiểu ba cô, ông ấy sẽ không làm chuyện như vậy. Hơn nữa, mẹ cô cũng chưa từng kể, căn bản chỉ là suy nghĩ của một mình anh ta thôi!

“Nếu đúng là vậy thì sao? Nếu như ba em thực sự có liên quan thì sao!” Tư Đồ Không biết không có chứng cứ chứng minh trực tiếp, nhưng ba của Liễu Ảnh chắc chắn là nhân vật quan trọng, dứt khoát có liên quan. Anh ta chỉ nhằm vào một người để trả thù, không kéo theo cả gia đình đã là tốt lắm rồi!

“Nếu như có liên quan, tôi sẽ không so đo chuyện này nữa” Liễu Ảnh nói, cô tin ba mình trong sạch.

“Nếu như có liên quan, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, được không?” Tư Đồ Không nói. Anh ta phải giữ Liễu Ảnh lại, ít nhất thì không thể để cô không chút vấn vương gì anh ta.

Liễu Ảnh im lặng, đây không phải là ý muốn của cô. Cô muốn ra đi, muốn rời khỏi người này, không có bất kì quan hệ nào nữa.

Bắt đầu lại từ đầu ư? Có cần thiết không?

“Em tự hỏi lòng mình đi, trong năm năm, trừ bản thỏa thuận đó ra, anh có thực sự tàn nhẫn với em chưa? Sau này, thậm chí em muốn gì anh cũng đều đồng ý hết!” Tư Đồ Không thấy Liễu Ảnh im lặng, tranh thủ thời cơ khuyên nhủ. Thực ra, Liễu Ảnh rất dễ mềm lòng. Ai đối xử tốt với cô, chắc chắn cô sẽ đối xử với người đó tốt gấp bội. Chỉ cần khiến cô động lòng trắc ẩn, khiến cô mềm lòng, thì họ vẫn còn cơ hội!

Liễu Ảnh khẽ chớp mắt. Công bằng mà nói, thực tế, giữa họ không phải chỉ có đối chọi gay gắt. Mấy năm về sau, giữa họ cũng có rất nhiều điều ấm áp. Tư Đồ Không là người lạnh lùng vô tình, nhưng lúc anh ta dịu dàng, luôn khiến người ta không nhịn được đắm chìm vào trong đó. Anh ta có sức hút như vậy đấy.

Có sức hút? Liễu Ảnh cau mày lại, người này đang dụ dỗ cô sao? Anh ta đang cố ý, cố ý khiến cô mềm lòng. Không ngờ… anh ta lại dùng cách này để giữ cô lại?

“Chỉ để giữ tôi ở lại? Anh chắc chắn chứ? Ở lại làm cái gì? Để anh sỉ nhục, để mẹ anh sỉ nhục à? Tư Đồ Không, sao anh có thể như vậy? Thời gian năm năm, cho dù là trả thù thì cũng đủ rồi chứ?” Liễu Ảnh không biết bản thân nên nói như thế nào nữa. Cô thực sự mệt rồi, không muốn dây dưa gì với anh ta nữa, quá mệt rồi. Năm năm trời, quan hệ vốn dĩ đã dịu đi, bây giờ lại trở về mốc của năm năm về trước, thậm chí còn gay gắt hơn. Cô thực sự mệt rồi. Mẹ anh ta gần như đã nói rõ ràng với cô, bảo cô tránh xa Tư Đồ Không một chút. Cô cũng chịu đựng đủ trong mối quan hệ này rồi. Cô muốn ra đi, Tư Đô Không lại không đồng ý, không để cô đi, tra tấn cô như vậy thì có nghĩa lý gì?

“Em nghĩ về anh như vậy sao? Giữ em lại chỉ để tra tấn em? Nếu như anh muốn tra tấn em thì có rất nhiều cách, không cần giữ em ở lại cũng làm được!” Tư Đồ Không cảm thấy trái tim đã sắp lạnh ngắt, sao cô lại không hiểu chút gì về anh ta vậy? Không sao, cô không hiểu, tự anh ta sẽ nói. Anh ta nói cho rõ ràng. Anh ta không tin giữa họ không có chút tình cảm nào!

“Liễu Ảnh, anh không biết em nghĩ như thế nào, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để em đi đâu!” Tư Đồ Không nói. Đây là giới hạn cuối cùng của anh ta, Liễu Ảnh không được đi, cho dù là ai, cũng đừng mong đưa cô đi!

“Có nghĩa lý gì không?” Liễu Ảnh hỏi, vì sao người này cứ phải không quan tâm tới suy nghĩ của người khác như vậy? Nếu như muốn sỉ nhục cô thì năm năm vẫn còn chưa đủ sao? “Anh đã có vợ sắp cưới rồi, sắp kết hôn rồi, dây dưa không rõ với tôi thì có gì hay chứ?” Khi đó mẹ anh ta nói rất rõ ràng, Tư Đồ Không có vợ sắp cưới, bà ta rất hài lòng, không muốn cô quấn lấy con trai bà ta nữa. Bây giờ, đến cả quên được chọn rời đi mà cô cũng không có nữa sao?

“Anh không cưới cô ta đâu.” Tư Đồ Không cương quyết nói: “Anh cưới em có được không?” Anh ta ôm ấp hy vọng gặng hỏi. Chỉ cần Liễu Ảnh đồng ý, anh ta sẽ đưa cô đi làm giấy chứng nhận kết hôn ngay lập tức, thậm chí là tổ chức hôn lễ sớm nhất có thể.

Bình luận

Truyện đang đọc