CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1818

Nếu như đi tới một nơi nào đó, có người muốn hại Hàn Nhã Thanh thì phải làm sao, đợt này tới đợt khác mãi không dứt, cũng sẽ có lúc sơ sẩy. Đây mới là chuyện mà Dương Tầm Chiêu không thể chấp nhận được, anh không muốn để lại bất cứ hậu họa gì, khiến Hàn Nhã Thanh bị tổn thương.

Hàn Nhã Thanh cũng nghe ra được ý trong lòng nói của Dương Tầm Chiêu, anh không để ý việc cô có quay về hay không, chỉ để ý quyết định này về sau sẽ có kết quả gì. Đúng vậy, chỉ cần cô chiếm lấy cái danh này, thì sẽ có người nhìn không vừa mắt. Huống hồ bản thân cô cũng không chán ghét Trương Minh Hoàng, vậy thì nhận lại nhau đi. Cô cũng muốn biết Trương Minh Hoàng sẽ đối xử như thế nào với cô.

“Anh chưa từng nghĩ rằng em chỉ nói bừa chuyện này thôi sao? Quỷ Vực Chi Thành tìm công chúa của bọn họ nhiều năm như vậy rồi, vẫn mãi không có tin tức gì. Bây giờ em nói em là người đó, anh liền tin ngay lập tức luôn à?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhớ ra, Dương Tầm Chiêu không phải người không thận trọng như vậy, sao lại không hỏi cô chứ?

“Chuyện em nói ra tất nhiên là thật rồi, anh không cần suy nghĩ đến tính chân thực làm gì, chỉ cần nghĩ cách giải quyết thôi.”Dương Tầm Chiêu cười dịu dàng, anh có sự tin tưởng tuyệt đối với Hàn Nhã Thanh.

Khoé môi Hàn Nhã Thanh vô thức cong lên, người đàn ông trước mặt này, đúng là khiến cô càng ngày càng thích, sớm đã không thể buông tay được nữa rồi, là tình yêu khắc trong tim, khắc vào tận xương tủy.

“Vậy, ngày mai chúng ta qua đó sao?” Dương Tầm Chiêu hỏi, có cần chuyển bị gì không?

“Không vội.” Hàn Nhã Thanh nói, hôm nay Vũ Kỳ mới về, không cần đi nhanh như vậy. Huống hồ có cần tự mình chủ động đi hay không vẫn là một vấn đề.

Đường Vũ Kỳ ở một phòng khác đã lén lút báo tin cho Trương Minh Hoàng: “Ông ngoại, cháu nói với mẹ rồi, mẹ không bài xích cho lắm. Cháu cảm thấy mẹ sẽ nhận lại ông ngoại đấy.”

Trương Minh Hoàng nhận được tin tức, gần như bật khóc vì vui sướng, không ngờ rằng Hàn Nhã Thanh biết được tin này lại không bài xích, còn định nhận ông nữa. Ông vẫn luôn cho rằng, dù Hàn Nhã Thanh có biết tin này thì cũng sẽ không có phản ứng gì cả. Nhiều năm như vậy rồi, ông chưa bao giờ cho cô sự an ủi và bầu bạn. Mà hình như Hàn Nhã Thanh đã không còn cần thứ tình cảm này nữa, vậy mà bây giờ Hàn Nhã Thanh lại có thể chấp nhận được.

“Được, được!” Trương Minh Hoàng nói liền hai chữ được, nếu như Hàn Nhã Thanh đã không bài xích, vậy thì ngày mai, ông sẽ mời Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu tới đây. Ông nóng lòng muốn được gặp Hàn Nhã Thanh, muốn nhận lại Hàn Nhã Thanh.

“Ông ngoại đừng nôn nóng, có Vũ Kỳ ở đây rồi, tới lúc đó cháu sẽ đi cùng với mẹ.” Đường Vũ Kỳ nói tiếp, thực ra cô bé đã nghĩ xong cả rồi. Chỉ cần mẹ muốn đi, vậy thì có nghĩa rằng mẹ chắc chắn sẽ chấp nhận ông ngoại.

“Được, mai ông sẽ cho người gửi thư mời cho các con, chúng ta có thể ở bên nhau rồi.” Trương Minh Hoàng nói, lần này ông không thể đợi Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu chủ động tới nữa, lần này cần ông phải chủ động mời bọn họ.

“Dạ.” Đường Vũ Kỳ trả lời rất nhanh, trong lòng cô bé có một trực giác, mẹ nhất định sẽ nhận ông ngoại.

Hơn nữa, ông ngoại cũng nhất định sẽ rất tốt với mẹ, chắc chắn mẹ sẽ có được sự thương yêu của ông ngoại.

Đường Vũ Kỳ cũng mong đợi cô bé có thể ở bên cạnh Trương Minh Hoàng với thân phận là cháu gái của ông. Khi đó, chắc chắn sẽ còn thân cận hơn cả trước đây. Còn cả anh trai nữa, tuy không nói gì nhưng nếu như Trương Minh Hoàng là ông ngoại bọn họ, chắc chắn cũng sẽ vô cùng vui vẻ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Nhã Thanh nhận được thư mời tới Quỷ Vực Chi Thành, bên trên không viết thời gian cụ thể, Hàn Nhã Thanh cũng chỉ nhận thư, không trả lời lại sẽ đến vào lúc nào.

Đường Vũ Kỳ cảm thấy kì lạ, không phải mẹ quyết định nhận ông ngoại rồi sao? Sao không tỏ thái độ gì vậy? Vậy là bèn nghi hoặc hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta không qua đó sao?”

“Qua chứ, nhưng mà không vội.” Lá thư mời này, chỉ là phép thử mà thôi, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ không quá vội vã. Lần này đi, chưa chắc là sẽ nói rõ ràng, nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không muốn kéo dài thêm nữa.

Đối với cô mà nói, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, chẳng qua chỉ là một xưng hô. Ba, đối với cô cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì.

Thậm chí Hàn Nhã Thanh không biết bản thân có mong đợi chuyện này hay không. Rất kì lạ, tuy nói không để ý, nhưng đáy lòng vẫn có sự mong đợi, cô mong đợi Trương Minh Hoàng có thể tốt một chút, có thể khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của tình cha.

Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh định mấy ngày nữa mới qua đó, những tới buổi chiều, cô bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, dẫn theo Đường Vũ Kỳ tới gặp Trương Minh Hoàng.

Trương Minh Hoàng không ngờ Hàn Nhã Thanh lại quay về nhanh như vậy, trong lòng kích động không thôi. Ngay giây phút Hàn Nhã Thanh tới, ông biết rõ rằng bọn họ sẽ nhận lại nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc