Nếu chuyện này đã được giải quyết xong, hoặc cô ta có thể có cơ hội tiếp cận Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, đến lúc đó cô ta sẽ không cần phải dựa vào Trịnh Hùng nữa.
Nếu không phải vì báo thù, một cô gái xinh đẹp như hoa như cô ta sao lại đi cùng với một lão già mặt mũi hung tợn được chứ.
Mấy năm nay mỗi lần đi cùng với Trịnh Hùng, cô ta đều cố hết sức kìm nén cảm giác chán ghét.
Trịnh Hùng không thật lòng gì với cô ta, cô ta cũng chẳng chân thành gì với hắn, huống hồ trong lòng cô ta còn đang có một người, một người cô ta yêu sâu đậm nhưng lại không thể ở bên, muốn nhưng không thể nào có được.
Mấy năm nay không ai biết đến nỗi đau trong tim cô ta.
Nhưng càng đau lòng hơn nữa là người đàn ông cô ta yêu lại đem lòng yêu một người khác…
Người đàn ông cô ta yêu tha thiết lại đang yêu người mà cô căm hận nhất!!
Bàn tay Bạch Doanh vô thức siết lại, siết rất chặt, móng tay nhọn đâm mạnh vào da thịt, nhưng cô ta lại không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Bởi vì khi ấy trong lòng cô ta chỉ có hận, cô ta hận không thể lột da xẻ thịt người đàn bà Hàn Nhã Thanh kia ra làm trăm mảnh.
Vì nỗi hận khắc cốt ghi tâm ấy mà khuôn mặt Bạch Doanh khi đó trở nên nhăn nhó, trông có chút đáng sợ.
Trịnh Hùng từ cổ cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt nhăn nhó đáng sợ, nhưng Trịnh Hùng lại không hề bị dọa, ngược lại hắn còn khá hào hứng: “Tôi thích rất cô như thế này, rất chân thật, vô cùng thú vị.”
Thực ra Trịnh Hùng trước này không bao giờ từ chối người phụ nữ nào, những kiểu phụ nữ dịu dàng yếu đuối này thực sự không có gì thú vị, hắn thích sự thù hận và cay độc của Bạch Doanh.
Vậy nên Bạch Doanh có thể ở bên hắn nhiều năm như vậy cũng không phải vì Bạch Doanh thông minh.
“Phải rồi, tôi có chuẩn bị cho cô vài thứ mới này, vừa đúng lúc có thể thử xem.” Trịnh Hùng nhìn cô, khuôn mặt hung dữ nở nụ cười, đôi mắt híp lại gần như không còn nhìn thấy gì.
Hắn như vậy trông lại càng khó coi hơn nữa, cộng thêm nụ cười vừa ghê vừa ác, khiến Bạch Doanh trước giờ luôn to gan, bất chấp cũng không khỏi run rẩy.
Đương nhiên cô biết thứ mà Trịnh Hùng nhắc đến là gì, cô ở bên hắn bao lâu, cô chính là người hiểu rõ sở thích của hắn nhất, tên đàn ông này trước giờ chưa từng dịu dàng với phụ nữ, mà còn cực kì tàn nhẫn.
Tuổi càng cao, cách thức hắn dùng để giày vò người khác càng tàn nhẫn hơn, chính Bạch Doanh cũng thấy sợ hãi với sự hành hạ tàn nhẫn của hắn.
Sau mỗi lần như vậy, cô đều có cảm giác như vừa lột một lớp da, mấy ngày cũng không dịu xuống được, mỗi lần cô đều cảm giác như đã mất cả nửa tính mạng.
Nhưng cô có sợ hãi đến mấy cũng không thể từ chối, không dám từ chối.
Không chỉ vì cô muốn lợi dụng tên này, mà còn vì tên đàn ông không cho phép bất cứ lời từ chối nào, nếu từ chối hắn, hắn chắc chắn sẽ có càng nhiều cách để cô sống không bằng chết.
Trong lòng Bạch Doanh càng thêm hận, vì báo thù mà cô đã nhẫn nhịn nhiều như vậy, khi đến lúc cô chắc chắn sẽ khiến Hàn Nhã Thanh nếm thử những đau khổ mà cô đã phải chịu bao năm qua.
Trịnh Hùng kéo cô vào trong một căn phòng ở phía trong, đây là một căn phòng được thiết kế đặc biệt, bên trong có rất nhiều thứ mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Lúc ấy thân thể Bạch Doanh đông cứng lại, trong lòng vô cùng sợ hãi, rất muốn kháng cự, nhưng càng kháng cự thì cơ thể cô lại càng cứng đơ.
Trịnh Hùng lúc đó đang ôm lấy cô, đương nhiên hắn sẽ cảm nhận được cô đang cứng đờ, nhưng Trịnh Hùng không hề bất mãn chút nào, ngược lại nụ cười lại càng đắc ý.
Hắn rất thích cảm giác này, thích dáng vẻ của cô khi rõ ràng đang sợ muốn chết nhưng không dám từ chối.
Bạch Doanh nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Trịnh Hùng, đôi mắt căm phẫn đỏ hoe, tại sao? Tại sao lại như thế?
Tại sao phải đối xử với cô ta như vậy?
Tại sao Hàn Nhã Thanh có thể dễ dàng có được rất nhiều thứ, tại sao Hàn Nhã Thanh có thể dễ dàng có được tình yêu của nhiều đàn ông đến thế? Tại sao Hàn Nhã Thanh lại trở thành đại tiểu thư nhà họ Đường? Tại sao Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu lại bảo vệ Hàn Nhã Thanh như thế?
Tại sao cô ta chỉ có thể cam chịu sự hành hạ này?
Tại sao người đàn ông cô ta yêu sâu đậm chưa bao giờ biết đến tình yêu của cô ta, tại sao người đàn ông cô ta yêu tha thiết chưa từng cho cô một chút cơ hội nào?
Tất cả những điều này đều là do Hàn Nhã Thanh.
Bây giờ nếu như Hàn Nhã Thanh ở trước mặt cô ta, cô ta nhất định sẽ xé xác Hàn Nhã Thanh, nhất định sẽ cô thành trăm mảnh.
Không, cô ta không thể để Hàn Nhã Thanh chết dễ dàng như thế được, cô ta nhất định phải khiến Hàn Nhã Thanh sống không bằng chết, chắc chắn phải khiến Hàn Nhã Thanh muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Cơ thể Bạch Doanh không nhịn được mà khẽ run rẩy, không biết là vì nỗi hận bao trùm hay vì cô ta sợ Trịnh Hùng?
Hoặc là cả hai! Cập nhật nhanh tại
truyen oneTrịnh Hùng nhìn cô ta, nụ cười càng trở nên tùy tiện và đắc ý.
Đêm hẵng còn dài, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Trong biệt thự, Dương Tầm Chiêu nằm trên giường một mình, anh không ngừng lướt xem lịch sử trò chuyện của anh và công chúa nhỏ, nụ cười nơi khóe miệng không ngừng mở rộng, công chúa nhỏ nhà anh đúng là quá ngoan, quá đáng yêu.
Để công chúa nhỏ làm gián điệp chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn cả là cảm giác được gần gũi thân thiết được công chúa nhỏ nhà anh, anh phát hiện công chúa nhỏ nhà mình chuyện gì cũng có thể nói với anh, điều này chứng tỏ công chúa nhỏ nhà anh rất tin tưởng anh.
Điều này cũng đủ nói rõ vị trí của anh trong lòng công chúa nhỏ vô cùng quan trọng.
Đương nhiên anh nhất định khiến vị trí của mình trong lòng công chúa nhỏ càng ngày càng quan trọng hơn, anh cảm thấy mình đã hoàn toàn thuyết phục được tiểu công chúa, ngày gia đình họ được đoàn tụ không còn xa nữa.
Nghĩ đến cảnh cả nhà quây quần, anh lại nhớ đến chuyện mà Hàn Nhã Thanh luôn giấu anh.
Con gái của bọn họ đã lớn đến thế rồi mà cô lại không cho anh biết, cứ luôn giấu diếm anh, rốt cuộc cô đang nghĩ gì chứ?
Lúc trước còn có thể hiểu, bây giờ rõ ràng cô cũng thích anh, rõ ràng cô muốn ở bên anh, vậy mà tại sao lại cứ giấu diếm chuyện về công chúa nhỏ?
Cô đang lo lắng điều gì vậy? Là do hai bô lão nhà họ Dương sao?
Hai vị bô lão nhà họ Dương quả thực càng ngày càng quá đáng, trước kia anh còn tự nhủ rằng hai người họ là bề trên của anh nên không muốn làm to chuyện.
Nhưng bây giờ anh không muốn nghĩ đến những chuyện ấy nữa, cứ nghĩ đến chuyện hai người họ chặn Hàn Nhã Thanh lại trước tòa nhà Hàn Thị, đôi mắt cậu ba Dương rõ ràng đã lạnh lẽo hơn nhiều.
Anh đảm bảo chuyện này sẽ là lần cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không để hai người nhà họ Dương ức hiếp vợ anh nữa.
Còn về vợ anh, anh cho rằng sau này mình phải thể hiện thật tốt trước mặt vợ.
Đúng vậy, từ ngày mai trở đi, anh sẽ bắt đầu hành động.
Bốn giờ hơn sáng hôm sau, Hàn Nhã Thanh bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Là Nhạc Hồng Linh gọi điện, trong điện thoại, giọng có Nhạc Hồng Linh có chút hoảng loạn: “Thanh Thanh, cô có thể đến nước M một chuyến không?”
“Có chuyện gì sao?” Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, cô quen biết Nhạc Hồng Linh bao lâu nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng Nhạc Hồng Linh hoảng loạn như vậy, cô biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hơn nữa sợ rằng sự việc còn rất nghiêm trọng, nếu không Nhạc Hồng Linh sẽ không gọi đến cho cô vào giờ này đâu.
Sau khi biết những chuyện Đường Bách Khiêm làm, cô vốn định âm thầm rút lui, không nhúng tay vào những chuyện ở đó nữa, mặc dù cô không nói rõ ra, nhưng đương nhiên Nhạc Hồng Linh hiểu được ý đồ của cô, hơn nữa Nhạc Hồng Linh cũng ủng hộ cách làm của cô.
Cho nên…